Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1511:




Chương 1511

Triệu Khương Lan mơ màng ngủ hết hai ngày hai đêm, khoảng thời gian đó nàng có tỉnh lại một lần, nhưng bởi vì vẫn còn đang trên đường, đối phương lo lắng sau khi nàng tỉnh lại sẽ làm ầm ĩ nên lại đầm nàng một trận nữa.

Cho nên Triệu Khương Lan mới ngủ tiếp.

Lúc này nàng tỉnh dậy mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nàng nằm trên một tấm phản cứng, trên đầu toàn là vải màu trắng.

Đợi đến khi nàng giãy giụa muốn ngồi dậy thì phát hiện bản thân mình không hề có sức lực gì cả.

Cả người giống như bị một cái gì đó nặng nề cản qua

Nàng khó chịu động động vai, nhìn thấy cách bày biện đơn giản trong phòng trên vách tường còn có vết tích bị bong ra từng mảng, giống như một gian phòng đã có từ rất lâu rồi.

Ở đây so với Thần Vương phủ quen thuộc bày biện nguy nga tráng lệ của nàng, kém rất nhiều.

Đây rốt cuộc là chỗ nào?

Triệu Khương Lan dụi dụi khỏe mắt, láng máng nhớ về lúc cuối cùng nàng còn ý thức. Đi gặp Triệu Thanh Nghi, lúc đó Triệu Thanh Nghi nói có lời muốn nói riêng với nàng.

Nhưng Triệu Thanh Nghi vừa mở miệng giống như hạ độc thủ với nàng vậy.

Rồi sau đó, nàng hoàn toàn ngất đi rồi.

Cho nên, tất cả những chuyện này đều là do Triệu Thanh Nghi làm nên?

Triệu Khương Lan trừng lớn mắt, sao có thể như thế được?

Triệu Thanh Nghi chỉ là một nữ nhân sống lâu ở trong Vương phủ, tay trói gà không chặt, bên cạnh cũng không có người có thể dùng.

Chỉ dựa vào một mình nàng ta có thể thần không biết quỷ không hay đưa nàng đi trước mắt nhiều người như thế, đây rõ ràng là không thể nào!

Lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Khương Lan kéo lê thân thể mệt mỏi đi đến cửa.

Nhưng lúc nàng muốn mở cửa ra thì mới phát hiện, cửa đã bị khoá bên ngoài rồi. Triệu Khương Lan lại muốn mở cửa sổ ra, nhưng đến cả cửa sổ cũng bị khóa bằng xích sắt, chỉ có thể hé ra một khe hở nhỏ, vốn dĩ là không có cách ra ngoài.

Có lẽ động tĩnh của Triệu Khương Lan ở trong phòng đã làm kinh động đến người bên ngoài, rất nhanh đã có người mở cửa ra đi vào.

Triệu Khương Lan cảnh giác ngồi trên ghế nhìn người đi vào.

Một nam một nữ đi vào, nữ nhân ăn mặc giống dáng vẻ của một nông phụ, trong tay bưng một khay, tức giận đem khay đặt lên bàn.

Bên trong là một bát cháo trắng và một cái bánh bao.

“Ăn đi, đừng để bị đói chết” Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn bọn họ: “Các người là ai? Ai phải các người đến?”

Bên cạnh là một nam nhân ăn mặc giống như một tiêu sư giọng nói khó nghe mở miệng nói: “Bọn ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi đã bị bọn ta đưa đi rồi, cũng tuyệt đối sẽ không có cơ hội quay trở lại. Đi đường liên tục hai ngày hai đêm, ở đây cách đường đến Kinh Thành rất xa. Cho dù Thần Vương điện hạ tìm khắp Kinh Thành một lần cũng tuyệt đối không tìm ra tung tích của ngươi.”

Nghe được lời này, trong lòng Triệu Khương Lan lo lång.

Cho nên, bọn họ vậy mà đã không còn ở trong Kinh Thành nữa rồi sao?

Nếu như đi liên tục hai ngày hai đêm, bây giờ đã đến chỗ nào rồi?

Như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể tìm ra nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.