Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1501:




Chương 1501

Thật ra Triệu Khương Lan không thích ở riêng với Triệu Thanh Nghi. Nhưng mà Triệu Thanh Nghi cũng xem như là một người đáng thương.

Là do nàng ta ở trong Vương phủ không có nơi nương tựa, nói không chừng có một ít chuyện riêng không muốn để cho người ngoài biết.

Hơn nữa, nơi đây cũng là Thần Vương phủ, không có bất kỳ nguy hiểm gì cả.

Triệu Khương Lan cũng không lo lắng xem Triệu Thanh Nghi có lòng dạ xấu xa gì hay không, khẽ gật đầu: “Được thôi.”

Nàng nhìn về nhóm Tịnh Sở rồi nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Triệu Thanh Nghi cũng nói với nha hoàn của mình: “Ngươi dẫn theo nhóm Tịnh Sở sang bên cạnh uống trà, ăn chút điểm tâm đi.”

Đợi các nàng ấy đi rồi, Triệu Khương Lan thản nhiên ngồi xuống: “Nói đi, ngươi có chuyện gì muốn nói riêng với bổn cung?

Triệu Thanh Nghi từ từ đi đến gần nàng: “Vương phi, là như thế này.. Triệu Khương Lan còn chưa kịp phản ứng đã thấy trên cổ mình nhói nhói một cái.

Nàng nhận ra có gì đó không đúng lắm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt dần trở nên mờ ảo.

Bóng dáng của Triệu Thanh Nghi trong mắt này lung lay, rất nhanh sau đó nàng đã rơi vào một vùng tối tăm.

Đợi sau khi Triệu Khương Lan ngất xỉu, Triệu Thanh Nghi mới nhìn lên trần nhà nói một tiếng: “Được rồi, xuống đây đi”

Chỉ thấy có một bóng người không một tiếng động nhảy từ trên cao xuống, không phát ra một âm thanh nào.

Thì ra trong căn phòng này vẫn luôn có một người đang ẩn nấp. Người này không phải ai khác mà chính là vị khách không mời tìm đến Triệu Thanh Nghi ngày hôm đó.

“Tạm thời sẽ không có ai đến.” Triệu Thanh Nghi mở chiếc riêng nàng ta đã đặt sẵn ra. Nàng ta lôi hết những thứ bên trong ra. Nếu như cần thận xem xét cái rương này thì lập tức có thể nhìn ra được điều ẩn giấu trong đó.

Thật ra ở bên cạnh đấy của cái rương này không phải là một tấm ván gỗ cố định, mà là một hốc tối tăm. Chỉ cần đẩy hốc tối này sang bên cạnh, lập tức sẽ có thêm một tầng không gian ẩn giấu nữa.

Hai người hợp sức đưa Triệu Khương Lan đặt vào trong rương.

Đặt cơ thể nàng cong lại, chân để dưới đáy rương, nửa người thì tựa vào góc, sau đó từ từ kéo hốc tối lại. Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong cái rương này hoàn toàn không có bóng dáng của ai cả.

Sau đó, Triệu Thanh Nghi lại nhanh chóng đem đồ vật cất vào một lần nữa, nhét đầy tràn.

Chợt nhìn vào thì không khác gì so với lúc nãy cả. Nam nhân mỉm cười: “Vương phi, ngươi làm việc đúng là rất tốt. Chỉ cần loại bỏ Triệu Khương Lan vậy thì trong vương phủ này chẳng ai có thể uy hiếp vị trí của ngươi. Nhanh thôi, ngươi lập tức có thể nhận được sủng ái của Vương gia, một lần nữa trở thành nữ chủ nhân của Vương phủ này

Triệu Thanh Nghi đắc ý nhếch nhếch môi.

Nàng ta đưa tay ra vỗ vỗ cái rương, âm độc mở miệng: “Triệu Khương Lan, chúng ta từ nay về sau, xin từ biệt nhé!”

Tịnh Sở đợi một lúc vẫn không thấy Triệu Khương Lan chậm chạp gọi nàng ấy đến, nàng ấy cũng ngồi không yên.

Nàng ấy lập tức hỏi nha hoàn bên cạnh Triệu Thanh Nghi: “Ta không ở chỗ này lâu được, chẳng may Vương phi tìm ta có việc.”

Nha hoàn kia cũng không ngăn cản nhiều, chỉ khẽ cười để mặc nàng ấy rời đi.

Đợi đến khi Tịnh Sở quay lại phòng của Triệu Thanh Nghi lại phát hiện ra trong phòng chỉ có một mình Triệu Thanh Nghi, không hề có bóng dáng của Triệu Khương Lan.

Tịnh Sở thấy kỳ lại liền hỏi: “Triệu cô nương, Vương phi đi đâu rồi? Sao người không ở đây?”

Triệu Thanh Nghi ra vẻ mờ mịt ngẩng đầu: “Vương phi, nàng ấy không đi tìm người sao? Vừa rồi có một nha hoàn vội vã đi đến tìm Vương phi nói là Tịch Chiếu các xảy ra chuyện gì đó, vậy nên Vương phi vội vàng về rồi. Ta tưởng nàng ấy tiện đường đi tìm người luôn, hoá ra là không à.

Tịnh Sở lắc đầu: “Nếu Vương phi đã đi rồi thì nô tỳ cũng không ở đây chờ lâu nữa. Triệu cô nương xin người cứ tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.