Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1470:




Chương 1470

Tim của Triệu Khương Lan dấy lên.

Ra ngoài rồi, có hẹn với bằng hữu?

Nàng ta như vậy mà đã ra ngoài đi chơi sao, sáng nay còn cái dáng vẻ sống dở chết dở mà, nhanh như vậy đã có thể vui chơi nhảy múa rồi ư “Nàng ấy đến nhà của người bạn nào vậy? Bổn cung đang có chuyện gấp nên sẽ đến đó tìm nàng ấy, không thể chậm trễ”

Binh lính trong phủ không hề biết đầu đuôi câu chuyện lại không dám giấu Triệu Khương Lan, nên đã thành thật mà nói với nàng.

“Hahhah, Hứa An Liễu, hôm nay muội không ở trên thuyền, thật là đáng tiếc mà. Không thể thấy cái dáng vẻ hiên ngang của Hứa Mạn Nhi khi ở dưới nước, thật sự rất buồn cười. Nhưng đặc sắc nhất vẫn là biểu cảm của cô ta khi nhìn rõ người mình cứu là ai, ai ya cười chết mất.”

“Đúng vậy đúng vậy, sau khi cô ta lên thuyền một câu cũng không dám nói, trong lòng nhất định rất khó chịu, nhìn dáng vẻ chịu khổ của cô ta, ta thực sự cảm thấy rất há da.”

Tuy Hứa An Liễu không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe lời miêu tả như vậy, cảm thấy vui đến mức khỏe mỗi cũng tự động cong lên. Nàng ta định nói điều gì đó, bỗng dưng phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

“Các người vừa nói chuyện gì mà buồn cười đến như vậy, bổn cung cũng thấy hứng thú, chi bằng kể cho bổn cung nghe cùng đi.”

Giọng nói của họ đột nhiên dừng lại.

Gương mặt của cô nương mà sáng nay Triệu Khương Lan khám bệnh cho bỗng trắng bệch.

“Thần, Thần vương phi,….. sao người lại đến đây?” Hứa An Liễu trợn tròn mắt, không dám tin mà quay đầu lại.

Tỷ muội của cô cũng hoảng sợ mà nhìn qua, run rẩy mà đứng lên.

Thuộc hạ đi theo phía sau lau mồ hôi, vừa nãy Triệu Khương Lan khí thể đùng đùng mà xông vào, mà với thân phận này của họ thì không ai dám ngăn cản cả.

Triệu Khương Lan thản nhiên ngồi xuống, lạnh lùng liếc nhìn họ.

“Nói tiếp đi, không phải vừa rồi đang nói chuyện vui vẻ cười đùa sao? Bổn cung vừa đến sao lại im lặng như vậy, lẽ nào không nghênh đón bổn cung sao?”

Tiểu muội Hứa An Liễu lắp bắp mở miệng: “Thần Vương Phi, người, người đến quý phủ tiểu nữ, có chuyện gì không?”

Triệu Khương Lan nhíu mày: “Hôm nay Bổn cung đến đây để hỏi cho ra nhẽ chuyện vẫn nghi ngờ trong lòng. Nếu như Bổn cung nhớ không nhầm, khi Bổn cung khám và chữa bệnh cho cô nương này, ngươi cũng có mặt bên cạnh.”

Nàng chỉ nữ nhi của Thái Thường Tự Thiếu Khanh, người nọ lập tức trợn mắt, không dám nhìn mặt Triệu Khương Lan.

“Vâng, vâng.”

“Lúc đó người nói, sẽ thay Bổn cung nói lại với Vương phu nhân, thế nhưng sau khi Bổn cung rời thuyền, người cũng không nói, mãi tới khi mọi người hiểu lầm Bổn cung rơi xuống nước, dẫn tới Trắc Phi của Sơn Vương điện hạ nhảy xuống nước cứu giúp. Có đúng hay không?”

“Không, không phải như thế. Tiểu nữ không cố ý, lúc ấy tiểu nữ dù ở trên thuyền, nhưng thân thể không thoải mái, cho nên lên giường nằm nghỉ một lúc, chốc lát quên mất… tiểu nữ không cố ý.

Triệu Khương Lan hừ lạnh một tiếng: “Ồ? Hai người các người, người nào người đó cũng nói ngồi thuyền không thoải mái. Chẳng lẽ say thuyền cũng phải rủ nhau say sao?”

Nữ nhi của Thái Thường Tự Thiếu Khanh vội vàng nói: “Tiểu nữ thực sự không thoải mái, ngài cũng nhìn thấy đó, ta không hề diễn kịch, kính xin Vương Phi minh xét.”

Ánh mắt Triệu Khương Lan rơi xuống một bóng người từ nãy giờ không hề lên tiếng.

Nàng có trí nhớ khá tốt, thấy Hứa An Liễu rất quen mắt, sau đó nhanh chóng nhớ tới lần gặp trước tại buổi Thi từ yến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.