Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 147:




Triệu Khương Lan có chút mệt mói ha mi måt.
Sau nàng cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm của Mộ Dung Bắc Hải bắt đầu lóe lóe.
Trong Các phía sau Phật đường, thái hậu nín thở nhìn Bỉ Nhạn đại sư, trong lòng bất ổn: “Đại sư, mệnh cách của thần Vương phi đúng là cực kỳ hung hiểm sao?”
Bỉ Nhạn đại sư lắc lắc đầu “Vậy vẻ mặt kia của đại sư là thế nào?”
Vẻ mặt ông ta chắc chắc: “Thái hậu, mệnh cách của thần Vương phi không phải là cực hung, mà trái lại, là cực quý chi mệnh.”
Thái hậu nheo nheo mắt: “Nàng thân là Vương phi, địa vị rất cao, đương nhiên quý trọng”
“Cũng không phải, mệnh của Thần Vương phi có phượng hoàng, là mệnh cách phượng nghi thiên hạ”
Lời này vừa nói ra, thái hậu năm chặt tay, đúng là nhịn không được mà nhìn chung quanh.
Xác định không người bên cạnh mới hỏi: “Ngươi cũng biết lời này có ý nghĩa gì!”
“Bần tăng không dám vọng ngôn, cho nên vừa rồi mới tính hai lần, nhưng mà lần nào cũng cho kết quả này. Tính tướng số không chỉ tính hiện tại, còn tính quá khứ cùng tương lai.
“Quá khứ? Nàng chỉ là một tiểu cô nương, quá khứ có thể như thế nào? Vậy chỉ có thể là tương lai.”
“Xin hỏi thái hậu, thần Vương phi có phải có biến hóa rất nhiều so với trước kia hay không. Mệnh cách của Vương phi là phượng hoàng đã niết bàn, là dục hỏa trùng sinh.”
Nghe đến đó, thái hậu đã tin không ít.
Bỉ Nhận đại sư từng tiên đoán tam đại hoàng hậu, chưa bao giờ nói sai.
Trước đây hắn cùng Triệu Khương Lan cũng không quen biết, không có khả năng lấy loại chuyện động trời này đến giúp nàng.
Về phần biến hóa, Triệu Khương Lan biến hóa thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Nàng còn nhớ rõ mới vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Triệu Khương Lan, đáy mắt rất rõ ràng có quý khí giống như có từ trong xương tủy, làm cho bà ta không thể tin vào mắt mình.
Thái hậu thu lại thần sắc: “Chuyện này, liên quan đến chuyện xã tắc, còn thỉnh đại sư giữ kín lấy, không được nói với bất luận kẻ nào.”
Từ sau Các đi ra, tất cả mọi người phát hiện thái độ của thái hậu có chút vi diệu.
Bà ta bình tĩnh làm cho người ta lấy bình bảo khố mới đến, thay thế chiếc bình Thiện Hoa Lộ hoàn thành quá trình cầu phúc.
Ngay cả Lạc quý phi đều cảm thấy kinh ngạc, nhịn không được mở miệng: “Mẫu hậu, bình Thiên hoa lộ trân quý, chuyện vì sao mà nó vỡ nát không truy cứu nữa sao?”
Thái hậu lãnh đạm quét mắt liếc bà ta một cái: “Cái bình có trân quý cũng chỉ là vật, sao có thể so với được với mệnh quý của Vương phi. Chẳng lẽ ở trong mắt quý phi, nên để Thần Vương phi lấy cái chết tạ tôi sao?”
Cho dù là ai cũng nghe ra lời này đang bảo vệ cho Triệu Khương Lan, Lạc quý phi tức thì ngậm miệng.
“Ai gia thật ra cũng không phải không phạt. Khương Lan, người từ ngày hôm nay ở lại Nam Chiếu tự trong nửa tháng, phía sau núi có một mảnh rừng trúc, người liên giúp đỡ lên núi chặt trúc, xem như thay hoàng gia cầu phúc”
Xử phạt như vậy, không đến nơi đến chốn, ý tử bao che vô cùng rõ ràng.
Ninh Vân cắn chặt môi, hận không thể xéo thịt Triệu Khương Lan.
“Hoàng tổ mẫu, còn không biết mệnh cách của tử tẩu như thế nào đầu, có phải thật sự.
“Im miệng! Tứ tấu người bị gian thần hãm hại, đúng là có người muốn dùng lời nói dối ti tiện bực này để để mê hoặc ai gia. Nếu là ngày sau ai nói đến bốn chữ mệnh cách của bốn Vương phi trước mặt ai gia, chính là đại bất kính với ai gia.
Lời này vừa ra, hai chân tăng nhân kia xụi lơ, mặt xám như tro tàn ngã xuống đất, biết mình xong rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt hắn ta một cái, giống như nhìn thấy một người chết. “Hoàng tổ mẫu yên tâm, tôn nhị hiện giờ tiếp nhận kinh
Ninh Vân khẩn trương nuốt vài ngụm nước miếng, suýt nữa là ngã xuống đất.
Nàng ta chống lại ánh mắt của Triệu Khương Lan cách đó không xa.
Cặp kia sâu thẳm như màn đêm, lộ ra sự lạnh bạc nói không nên lời.
Không có một chút cảm tình, lại như nhìn chăm chăm con mỗi nào đó, làm cho Ninh Vân rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.