Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1457:




Chương 1457

Nhìn sang cỗ thi thể cuối cùng được tìm thấy, vừa nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì vừa tạnh mưa nên đất ở nơi này vô cùng lầy lội, ngay cả chó săn cũng không còn nhận ra được mùi nữa.

Bộ y phục này là của Trữ quốc công, bên hông có một ký hiệu tượng trưng cho thân phận Trữ quốc công.

Dựa vào những chi tiết mà họ nhìn thấy, người chết quả thực là Trữ quốc công Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Quý vô cùng suy sụp, cả người để toát lên vẻ bị thương sâu sắc, cất tiếng khóc không thành tiếng.

Tần Nghiên lắc đầu: “E rằng kẻ địch vô cùng oán hận Trữ quốc công mới có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, thi thể đã hoàn toàn bị biến dạng, thật là đáng thương”

Mộ Dung Bắc Uyên trầm tư nhìn cỗ thi thể không còn nguyên vẹn dưới đất.

Qua một hồi, hắn mới sai người dọn sạch hiện trường rồi đem bộ y phục mang về phụng lệnh Chiêu Vũ đế Chiêu Vũ đế nghe xong những gì hắn bẩm báo, nặng nề nhắm hai mắt lại.

Qua một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra. Hắn ta phất tay để toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài.

Thời điểm chỉ còn lại một mình Mộ Dung Bắc Uyên, hắn mới cắn răng nói: “Làm sao xác định chính xác người kia chính là Trữ quốc công?”

Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Hiện giờ chỉ có thể đưa ra phán đoán thông qua quần áo của thi thể. Chúng con không tìm được đầu của ông ta tại hiện trường, chỉ có thể nhìn tứ chi và thân hình. Ngoại trừ đầu thì thân hình cũng tương tự với Trữ quốc công, nhưng không có người không toàn vẹn nên nhi thần vẫn chưa thể xác định được.”

Chiêu Vũ đế trong thư phòng, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại một hồi.

Sau đó không nhịn được mà đập mạnh xuống bàn “Trầm không tin! Lão cáo già kia sao có thể chết như vậy. Ai biết được có phải ông ta muốn bỏ trốn nên cố tình sắp đặt người thay thế hay không? Không được, nhất định phải tra rõ, âm thầm bắt những hạ nhân trong phủ hắn đi dùng hình bức cung xem có ép chúng nói ra được manh mối không!”

Mộ Dung Bắc Uyên linh cảm mọi chuyện không thể xảy ra một cách suôn sẻ như vậy, Trữ quốc công là một tên cáo già, nhất định sẽ không để người khác phát hiện sơ hở.

E rằng ngay cả những người hầu thân cận với ông ta cũng sẽ không biết chuyện gì xảy ra.

Chiêu Vũ đế lại hỏi: “Thái tử đâu, tình hình bên Mộ Dung Bắc Quý thế nào?”

Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: “Thái tử rất đau lòng, hắn từ lúc quay về vẫn luôn khóc lóc, nhìn dáng vẻ không giống như giả vờ. “Vớ vẩn, thật sự vớ vẩn, trầm rõ ràng đã cho người theo sát ông ta, vậy mà vẫn để sự tình xảy ra thế này!”

Mộ Dung Bắc Uyên cũng không biết làm sao: “Nhưng mà lúc này đã có rất nhiều người biết chuyện phân thấy, bên ngoài đã có người bàn tán về người chết là Trữ quốc công, tin này không phải muốn áp là áp xuống được. Hơn nữa với tình hình hiện tại, lục soát cả kinh thành vẫn không tìm được Trữ quốc công, chúng ta chỉ có thể chấp nhận tin tức Trữ quốc công đã chết. Nếu không thì khó mà mà giải thích được với người trong thiên hạ.”

Qua một hồi lâu, Chiêu Vũ đế xoa xoa mi tâm: “Nếu khả năng cao là ông ta đã chết, chuyện này, cứ thông báo với đứa con trai Liên Tư Thành của ông ta đi! Không phải Liên Tư Thành đang bị thương nên không thể hồi kinh sao? Hiện tại Trữ quốc công chết, hắn thân là con trai, làm gì có đạo lý không muốn trở về?”

Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Phụ hoàng nói có lý, cho dù thế nào thì chúng ta cũng phải mau chóng báo cho tướng quân, thân là con trai, hắn không thể thờ ơ để cha mình ra đi như vậy.

Hai mắt Chiêu Vũ đế nheo lại: “Chỉ cần Liên Tư Thành dám trở về, trầm sẽ dùng mọi biện pháp để bắt hắn lại, tuyệt đối không để hắn có bất kì cơ hội nào quay về thủy quân Đông Nam! Còn hiện tại, tất cả mọi người đều đã tin rằng Trữ quốc công đã chết, trầm cũng không thể nào nói hắn còn sống được. Thôi, con cứ tuyên bố rằng Trữ quốc công bị người giết chết, chuẩn bị làm tang đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.