Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1453:




Chương 1453

Khi Chiêu Vũ để bàn bạc xong, hắn ta chợt nghĩ đến hôm nay các phu nhân đến hành lễ mình.

Hắn ta thấy trong số đó có một cô con dâu của vị Trung thừa đang mang thai nào đó, vì vậy hắn ta liền nói với Mộ Dung Bắc Hải.

“Từ khi con thành thân, trầm đã nghĩ rằng nếu con với Hứa Mạn Nhi nhanh chóng có thể có một đứa con, đó sẽ là một chuyện rất tốt. Con của các con cũng sẽ là cháu đích tồn của trầm, chỉ cần nó là của con, danh phận nhất định cao quý, có thể có một danh phận xác định khác trong tương lai.

Từ lâu hắn đã không hài lòng với Mộ Dung Bắc Quý, muốn thay thế thái tử càng sớm càng tốt.

Nhưng Mộ Dung Bắc Hải đi đứng không tốt nên không có lý do thích hợp.

Nhưng nếu Mộ Dung Bắc Hải có thể sớm có con, thì đó sẽ là một cách khác để cho đời cháu là người thừa kế ngai vàng.

Cho dù sau này hắn ta mất, Mộ Dung Bắc Hải đi đứng bất tiện thì cũng có người bên cạnh để trấn giữ giang sơn.

Hứa Mạn Nhi nghe họ nói chuyện, nghĩ rằng nàng ấy không nên quấy rầy, sau đó chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, Chiêu Vũ để lại tiếp tục nói: “Theo ý kiến của trẫm, Trắc phi Hứa Mạn Nhi của con rất tốt. Tuy xuất thân kém hơn một chút nhưng tính tình của con bé khiến người khác rất yêu thích. Hơn nữa, trẫm trước đây lo lắng cho con, con sẽ không bao giờ quên Triệu Khương Lan. Lần trước con nói với trẫm rằng trong lòng con chỉ yêu Triệu Khương Lan, điều đó khiến trầm cảm thấy bất an trong một thời gian dài, bây giờ cuối cùng con cũng có thể buông bỏ Triệu Khương Lan và sẵn sàng ở bên nữ nhân khác, trầm cũng an tâm phần nào”

Hứa Mạn Nhi vô tình nghe thấy điều này, hơi thở của nàng ấy dừng lại.

Nàng ấy bịt chặt miệng, vội vã đi về.

Nàng ấy tình cờ gặp Lưu công công, người bên cạnh Chiêu Vũ đế.

Lưu Nguyên nhìn thấy nàng ấy, vội vàng chào hỏi: “Trắc phi, sao người lại ở đây? Người đến gặp Sơn Vương điện hạ sao? Thời gian không sớm nữa, Hoàng hậu nương nương sai nô tài thông báo cho Sơn Vương điện hạ và Hoàng thượng trở về”

Hứa Mạn Nhi gượng cười: “Đúng vậy, vừa rồi ta đang tìm họ. Nhưng mà, hình như không thấy bóng dáng của Sơn Vương điện hạ đâu.”

Lưu công công ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng ở trong rừng trúc. Người không thấy sao? Để nô tài đi xem thử.

Hứa Mạn Nhi gật đầu và nhanh chóng rời đi. Không lâu sau, Mộ Dung Bắc Hải cũng trở lại chỗ ngồi của mình.

Hắn thấy biểu hiện của Hứa Mạn Nhi hơi lạ nên nghĩ rằng nàng ấy không thoải mái vì lần đầu tiên xuất hiện trong yến hội như vậy. Hắn nắm tay nàng ấy dưới gầm bàn.

“Đừng lo lắng, nàng có thể ăn món mà nàng thích, không cần nói chuyện với người khác.

Hứa Mạn Nhi gật đầu, nhưng trong lòng có chút khó chịu.

Một số lời rõ ràng đã sẵn sàng để nói ra, nhưng đối diện với Mộ Dung Bắc Hải, nàng ấy không thể nói bất cứ điều gì.

Cuối cùng, Hứa Mạn Nhi chỉ nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Mộ Dung Bắc Hải, yên lặng cúi đầu ăn.

Thì ra người mà Mộ Dung Bắc Hải thật sự thích là Triệu Khương Lan.

Đúng là không có gì kỳ lạ khi các cung nữ này đều có thể nhận ra.

Lúc trước nàng đã cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao Triệu Khương Lan được phong là công chúa Nhã Lan rồi vào cung, Mộ Dung Bắc Hải cũng vì vậy mà đi cùng nàng. Thời điểm đó trong mắt hắn chỉ toàn là Triệu Khương Lan, nhưng người mà Triệu Khương Lan thích lại là Mộ Dung Bắc Uyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.