Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1431:




Chương 1431

Thị thể đó không phải là người nào khác mà lại là tỳ nữ Tử Trúc bên người Hứa Mạn Nhi.

Hơn nữa lúc Tử Trúc bị nâng ra, có người nhìn thấy cả người nàng ta đều là vết thương, có lẽ là đã trải qua khổ hình khó có thể hình dung nổi.

Liệu có đúng không?

Thường ngày Viên Hoàng hậu thoạt nhìn hiền lành, nhưng một khi dính đến chuyện có liên quan tới Mộ Dung Bắc Hải, thì sẽ vô cùng bức người.

Nếu bà đã khăng khăng rằng Hứa Mạn Nhi có vấn đề, liệu có nghiêm hình bức cung không?

Nếu là như thế thì tình cảnh của Hứa Mạn Nhi sẽ rất nguy hiểm.

Trong lòng Triệu Khương Lan có chút lo lắng, nàng chậm rãi rút ngân châm lúc trước dùng để châm cứu căm ở trên người Mộ Dung Bắc Hải ra.

“Tam ca, huynh mau nhanh tỉnh lại đi. Nếu không Hứa Mạn Nhì sẽ không chịu đựng nổi đâu. Màu hậu sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ấy, chỉ có huynh mau tỉnh lại, thì nàng ấy mới có thể trở về”

Có lẽ là do nghe thấy lời Triệu Khương Lan nói, nàng bông cảm thấy ngón tay Mộ Dung Bắc Hải hơi động.

Triệu Khương Lan vội vàng ở bên cạnh không ngừng gọi hắn: “Tam ca, huynh có thể nghe được muội nói chuyện đúng không? Huynh mau cứu Hứa Mạn Nhi đi, bây giờ Hứa Mạn Nhi đang rất nguy hiểm, tỳ nữ của nàng ấy đã chết rồi.”

“Lỡ như mẫu hậu dưới cơn thịnh nộ làm bừa, hiểu lầm nàng ấy muốn hại huynh, thì sẽ không kịp nữa đâu.”

“Huynh mau tỉnh lại đi, chỉ có huynh mới có thể cứu nàng ấy được thôi!”

Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài,

Trong mơ, cả người hắn đều nhẹ như không, không thể đứng vững trên mặt đất được.

Nhưng vẫn luôn có người ở phía dưới giữ hắn lại, không để hằn bay đi.

Là ai nhỉ?

Mạn Nhi, Mạn Nhi… “Huynh mau cứu Hứa Mạn Nhi đi.”

“Chỉ có huynh mới có thể cứu được nàng ấy.”

Mộ Dung Bắc Hải nhíu chặt mày, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết Hứa Mạn Nhi hiện tại đang rất nguy hiểm.

Đó là nữ nhân mà hắn yêu, hắn không thể để nàng ấy lầm vào đường cùng được, không thể.

Giống như dùng tất cả sức lực trên người, Mộ Dung Bắc Hải liều mạng muốn trở lại mặt đất.

Triệu Khương Lan nhìn vẻ mặt của hắn có thay đổi, nhân cơ hội kích thích mấy huyệt vị của hắn.

Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy hơi đau đớn, cuối cùng chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy lông mi hắn nhúc nhích, trong lòng Triệu Khương Lan vô cùng vui vẻ, vội vàng cao giọng gọi Mộ Dung Bắc Uyên vào. “Mau lên, Tam ca tỉnh rồi.”

Mộ Dung Bắc Uyên phi người vào, Mộ Dung Bắc Hải cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hai người giúp Mộ Dung Bắc Hải ngồi lên, hắn tựa vào người Mộ Dung Bắc Uyên, mệt mỏi họ khan vài tiếng.

Triệu Khương Lan vội thay hắn bắt mạch: “Vẫn có chút suy yếu, mấy ngày này ăn mấy món ăn giải độc nhiều một chút, tốt nhất là ngâm nước thuốc.”

“Sao lại thế này?” Mộ Dung Bắc Hải khàn giọng hỏi.

Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: “Sau khi huynh uống canh nhân sâm thì xảy ra vấn đề, không biết vì sao trong bát súp lại có nọc độc bọ cạp tắm, sau khi huynh trúng độc thì không có ý thức.

“Canh nhân sâm? Làm sao có thể “

“Độc tìm thấy trên người tỳ nữ bên người của Hứa Mạn Nhi, mẫu hậu sau khi biết chuyện thì giận lôi đình, sai người mang Hứa Mạn nhi đi.”

Nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, Mộ Dung Bắc Hải họ khan dữ dội. “Hứa Mạn Nhi bị mẫu hậu đưa đi? Không được, huynh muốn đi tìm nàng ấy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.