Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1396:




Chương 1396

Nghiêm Chính hơi bất ngờ, hắn còn tưởng là cửa hàng nào làm ăn thất đức lừa gạt khách hàng.

Không ngờ lại là Triệu An Linh đích thân xuống bếp. Một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc như vậy, vậy mà lại bằng lòng vào bếp làm đồ ăn cho hắn, riêng tấm lòng này cũng đã đáng ngàn vàng.

Nghiêm Chính lập tức thể hiện thái độ: “Điểm tâm này rất ngon, ta cảm thấy ăn một cái còn chưa đủ, ta nhất định phải ăn hết mới được.”

Nói rồi, hắn há miệng thật to nuốt cái thứ hai xuống.

Thấy Nghiêm Chính ăn nhiệt tình như vậy, Triệu An Linh chớp mắt rồi không kìm được giơ tay ra bẻ một miếng rồi đút vào miệng mình.

Nhưng vừa mới ăn được miếng thứ nhất, nàng đã không kìm được phải tìm khăn tay để nôn ra.

“Ây ya, sao vẫn chưa chín vậy? Rõ ràng là ta đã hấp rất lâu rồi mà ”

Thấy Nghiêm Chính không hề chê bai, Triệu An Linh lập tức ngăn hắn lại.

“Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa. Nếu ta biết khó ăn như vậy, ta đã không mang tới cho ngươi.”

“Không khó ăn, ta cảm thấy rất ngon.”

“Huynh thôi đi, huynh muốn ăn cho đau bụng sao?”

Triệu An Linh định ném thẳng cái bánh đi nhưng

Nghiêm Chính đã ngăn nàng lại.

“Đừng vứt đi, đây là đồ nàng tặng cho ta, lại còn là lần đầu tiên nàng làm cho ta. Ta không nỡ vứt đi.”

“Huynh có bị ngốc không vậy? Lần sau ta bảo đầu bếp trong phủ làm cho huynh ăn là được.

Nghiêm Chính vội vàng nói: “Đầu bếp làm đương nhiên là ngon rồi, nhưng không đáng quý bằng tấm lòng của nàng.”

Triệu An Linh nghe vậy mặt đỏ bừng bừng, nàng xấu hổ và chiếc khăn tay: “Sao huynh lại biết nói chuyện như vậy, có phải người của Đại Lý Tự các ngươi đều giỏi ăn nói vậy không?”

“Đây là lần đầu tiên có người nói ta giỏi nói chuyện, có lẽ là do gặp được người trong lòng nên ta cố gắng phát huy, để người trong lòng được vui. Chỉ là không biết có đạt được mục đích hay không?”

Triệu An Linh miết ngón tay xuống cạnh bàn, một lúc sau, nàng mới hừ một tiếng nhỏ như muỗi.

Tâm trạng của Nghiêm Chính cũng vì thế trở nên vui vẻ, hắn nhìn sắc trời: “Không biết Triệu nhị tiểu thư đã dùng bữa tối chưa?”

“Vẫn chưa, làm điểm tâm khó lắm, ta đã bận rộn ở phòng bếp suốt cả buổi chiều, khó khăn lắm mới làm ra được một đĩa như vậy, lại sợ nguội mất nên nhân lúc còn nó đem nó tới đây cho ngươi.”

“Vất vả cho nàng quá! Nàng đã vất vả như vậy, ta đương nhiên phải bảo đáp, không biết ta có được vinh hạnh mời nàng dùng bữa tối không? Xin Triệu nhị tiểu thư nể mặt”

“Chuyện này… cũng được. Ta muốn tới Túy Tiên lâu, bọn họ vừa mới cho ra món cá chép chua ngọt, nghe nói mùi vị rất ngon, chúng ta tới đó nếm thử đi “Được, nghe nàng hết.

Hai người cùng nhau đi tới Túy Tiên lâu, ăn món cá chép chua ngọt, tâm trạng của Triệu An Linh rất tốt.

Hai người ngồi ở một vị trí đẹp trên lầu hai, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài có người đang bán kẹo hồ lô, Triệu An Linh hơi thèm.

Nàng nói nhỏ một câu: “Lâu lắm rồi không được ăn kẹo hồ lô!”

Cho dù Triệu An Linh nói rất nhỏ nhưng Nghiêm Chính vẫn nghe thấy rõ.

Hắn lập tức đứng dậy: “Để ta đi mua.

Thấy Nghiêm Chính vội vàng xuống lầu, Triệu An Linh xoa mặt mình. Trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy ấm áp, trước giờ chưa từng có người quan tâm, đối xử với nàng như vậy. Xem ra có được một người tỉ mỉ, tính tình tốt như vậy ở bên cạnh mình đúng là một chuyện tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.