Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1374:




Chương 1374

Nếu sớm biết chó săn có tác dụng lớn như thế, làm gì có chuyện nàng ta xin Mộ Dung Bắc Quý bỏ qua cho Nghiêm Chính, quá là không cần thiết.

Dẫu sao thì Nghiêm Chính cũng được thả, đương nhiên nàng ta không muốn ở lại đây nữa.

Vì vậy nàng thu dọn mọi thứ ổn thỏa rời khỏi nơi này.

Ai biết được, Mộ Dung Bắc Quý lại sải bước vào tẩm điện của nàng ta.

Hắn lập tức lôi Triệu An Linh đè trên tường.

“Ngươi làm gì vậy!”

Nàng ta bị động tác của Mộ Dung Bắc Quý làm hết hồn, hơi khó hiểu nhìn hẳn.

“Nàng muốn đi sao? Hẳn ta vừa mới được thả, nàng đã vội vội vàng vàng muốn đi à?”

“Đương nhiên ta muốn đi, trước chúng ta thỏa thuận, dù sao bây giờ Nghiêm Chính đã không có chuyện gì nữa, thỏa thuận của chúng ta không cần thiết nữa!”

Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Quý vô cùng dữ tợn: “Được, nàng đi đi! Nàng đi càng xa càng tốt, cùng Nghiêm Chính cao chạy xa bay, không phải nàng muốn thế sao”

Cảm xúc trong lòng Triệu An Linh lẫn lộn, nàng ta hất tay Mộ Dung Bắc Quý ra, muốn tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Nhưng nàng ta vừa quay lưng, đột nhiên Mộ Dung Bắc Quý ôm nàng ta từ phía sau vô cùng chặt.

Triệu An Linh mở to mắt, trên mặt xuất hiện nét bất lực.

Phải biết rắng, từ trước đến giờ, Mộ Dung Bắc Quý chưa từng làm hành động thân mật với nàng ta như vậy.

Ngay cả khi họ thành thân, hắn cũng không làm vậy để lừa nàng ta.

Nàng ta bỗng dưng lắp bắp: “Ngươi, ngươi làm gì vậy, buông ta ra trước đi”

Mộ Dung Bắc Quý vội nói: “Triệu An Linh, nàng có thể đừng đi được không? Ta sai rồi, ta nhận lỗi với nàng, mọi chuyện trước kia ta làm ta tạ lỗi với nàng! Ta biết trước giờ ta không tốt, ta lợi dụng nàng, lừa dối nan gf, ta khiến nàng chịu thiệt, ta không trân trọng nàng Nhưng ta hối hận rồi, bây giờ ta hối hận rồi… ta không hề muốn muốn đi, nàng có thể đừng bỏ ta một mình không!”

Triệu An Linh sững người tại chỗ, hồi lâu sau cũng chưa nói được câu nào.

Nhưng Mộ Dung Bắc Quý cao cao tại thượng như vậy, không cúi đầu nhận lỗi với bất kỳ ai.

Từ bao giờ mà hắn có thái độ như thế trước mặt mình.

Điều này khiến Triệu An Linh không chấp nhận nổi.

“Ngươi chịu phải kích động gì vậy? Trước kia không phải luôn miệng nói ghét ta sao, lẽ nào vì ta rời đi mà ngươi đổi tính liền vậy?”

“Nàng nói đúng, ta là “mã hậu pháơ, mất đi mới biết trân trọng.

Nhưng ta thật sự hối hận rồi, ta không nghĩ như vậy, đừng rời khỏi ta, chúng ta không hòa ly được không? Ta không muốn hòa ly với nàng chút nào!”

Triệu An Linh chợt không biết trả lời thế nào.

Nhưng Mộ Dung Bắc Quý lại trưng ra vẻ đau thương: “Ngày đó ta nhìn nàng muốn cho Nghiêm Chính, nhưng trước giờ nàng chưa từng múa cho ta xem, sao hẳn ta may mắn như thế? Hắn ta nhìn nàng chăm chăm không rời, bổn cung thật sự muốn móc mắt hắn ta xuống! Lúc đó, ta thật sự rất ghen tị với Nghiêm Chính, rất ghen tị với hẳn tai”

“Chuyện của nữ quan trước đây, là não ta bị úng mới dễ tin lời tiện nhân đó. Ta lúc nào cũng vậy, nghĩ rằng bản thân thấy được sự thật, lại quên bản thân ngươi là người thoải mái thành thật. Trước giờ giữa hai chúng ta chỉ có ta sai mà thôi, nhưng bây giờ ta thật sự muốn bù đắp, nàng cho ta cơ hội đi, được không? Xem như là ta xin nàng”

Triệu An Linh khó khăn quay đầu: “Mộ Dung Bắc Quý…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.