Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1351:




Chương 1351

Nhưng nàng đến Thịnh Khang lâu như vậy rồi vẫn chưa bao giờ thấy người ở đây ăn đồ ăn theo cách này. Vì vậy Triệu Khương Lan liền nghĩ ra một ý, nàng bảo người tìm cho nàng một chiếc nồi bằng sứ phù hợp, đồng thời lệnh cho người hầu thiết kế ra một chiếc bàn rỗng một lỗ ở giữa có thể để được nồi sứ lên trên sau đó đốt lửa bên dưới.

Nếu như nhiều người vây quanh cùng ăn thì lại càng náo nhiệt, thú vị.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy rất thích thú.

Có điều bây giờ làm một lần thì hơi rắc rối, chỉ có hai người họ ăn thì có chút nhàm chán. Vì vậy Triệu Khương Lan gọi phu thê Lão Lục và Triệu An Linh đến.

Sau đó nàng lại nghĩ đến Nghiêm Chính trước đây có ơn với nàng.

hơn nữa cũng có quan hệ rất tốt với Triệu An Linh vì vậy nàng liền bảo Mộ Dung Bắc Uyên gọi Nghiêm Chính và người nhà của hẳn đến cùng ăn lẩu.

Có thêm hai đứa trẻ không khí càng thêm náo nhiệt. Tất cả mọi người đều phấn khởi nhìn hơi nóng cuồn cuộn bốc lên trong nồi.

Nước sốt ngấm đều vào hương vị dưới sức nóng củi lửa bốc lên mùi hương hấp dẫn làm cho người ta vừa bước chân vào cửa đã chảy nước miếng.

Triệu Khương Lan lại lệnh cho người hầu rửa sạch thịt bò, thịt dê và các loại thịt khác sau đó đặt ở xung quanh, còn có không ít các loại rau củ và trái cây, tất cả bày đầy một bàn nhìn vô cùng bắt mắt.

Đợi sau khi mọi người ngồi xuống cạnh bàn hơi nóng liền phả vào mặt.

Trước khi thưởng thức đã cảm nhận được một luồng ấm áp.

Mộ Dung Bắc Tô không nhịn được liền đưa ngón tay cái lên: “Tứ: †ẩu, tẩu thật là nhiều chủ ý, ta chưa bao giờ thấy ý tưởng nào mới lạ như vậy, tẩu từ đâu mà biết được những thứ này vậy?”

“Đọc được ở trong sách, cảm thấy thú vị nên ta liền làm chơi”

Ngay cả hồ ly nhỏ cũng không nhịn được, ngồi xuống bên bàn góp vui.

Đợi sau khi đồ được chuẩn bị ổn thoả bọn họ liền cho thịt xuống nồi lẩu trước.

Triệu Khương Lan còn chuẩn bị cho mọi người nước tương, hành lá thái nhỏ, hạt vừng và các loại nguyên liệu khác để tiện cho mọi người chấm ăn.

Chẳng mấy chốc những miếng thịt được thái mỏng nổi lên trên mặt nước lẩu.

Tịnh Sở giúp mọi người gắp thịt vào trong bát, Mộ Dung Bắc Uyên nhịn không được ăn trước một miếng, lập tức mở to mắt.

“Thịt vào trong miệng rất ngon, vô cùng hấp dẫn, hơn nữa còn mềm và mịn hơn so với các loại thịt thông thường, quả thật làm cho người ta bất ngờ!” Nghe hẳn nói xong những người khác cũng lần lượt gia nhập vào đội ngũ ăn lẩu.

Không lâu sau thịt để trên bàn lúc đầu đều bị ăn sạch.

Người hầu đành phải nhanh chóng rửa sạch thịt rồi mang lên.

Mặt của La Kiều Oanh lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Tứ tấu, tấu đúng là kho báu, nếu như bên ngoài có cửa hàng như vậy chỉ e là sẽ kinh doanh vô cùng tốt. Nhưng trước đây chưa có ai nghĩ ra cách ăn như: vậy cả, nói không chừng còn có thể tạo ra phong trào ăn lẩu ở Kinh Thành ấy chứ!”

Triệu Khương Lan cảm thấy nếu được như vậy thì cũng tốt, mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn năm ngoái một chút.

Lý do ăn lẩu được ưa chuộng ở Vinh Dương là vì Vinh Dương năm ở phía bắc, thường xuyên có tuyết rơi. Mà nguồn dự trữ thịt ở địa phương vô cùng phong phú vì vậy thói quen ăn uống của mỗi vùng miền có liên quan rất lớn đến môi trường khí hậu ở nơi đó.

Triệu An Linh không nhắc đến nó, nàng ta thậm chí còn không quan tâm đến những gì nàng ta đang ăn ở đây.

Nàng ta bảo Tịnh Sở lấy giúp nàng ta lấy thêm một thìa vừng, rõ ràng hôm qua còn chê eo của bản thân to thô, không được mảnh mai như ngày trước. Nhưng đồ ăn ngon đang ở trước mắt thì tất cả nguyên tắc đều quên hết, hơi đâu mà để ý đến ăn kiêng.

Triệu Khương Lan ngồi bên cạnh nàng ta, nhìn dáng vẻ trẻ con của Triệu An Linh chỉ cảm thấy buồn cười.

Nàng lấy khăn ra giúp Triệu An Linh lau: “Chậm thôi, muội muốn ăn thì ở sau vẫn còn nhiều, lẽ nào lại thiếu phần của muội sao?”

“Ta đúng là phục tỷ luôn đó, lúc trước ở nhà họ Triệu có món ngon như vậy sao tỷ lại không chia sẻ chứ? Đợi đến khi gả cho người ta rồi mới cùng ăn với Vương gia của tỷ, sao? Người nhà họ Triệu chúng ta không xứng được ăn lẩu sao?”

“Muội còn nói, nếu như là lúc trước cho dù ta có chia sẻ thì các người cũng đâu có cảm kích”

“Cũng không hẳn như vậy, thấy tỷ có thể cung cấp thứ tốt như vậy biết đâu ta sẽ sớm tha thứ cho tỷ, sớm hoà giải với tỷ ấy chứ”

Mấy người nghe thấy lời này liền lần lượt bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.