Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 135:




Thẩm Hi Nguyệt hung hăng trừng ông ta, dọa cho ông chủ ngậm miệng, rụt rè lui về sau một bước. Đầu óc nàng ta hỗn loạn, trong lúc rối loạn có hai suy nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Thứ nhất, lần này nàng ta mất mặt lớn rồi. Thứ hai, chuyện này có thể che giấu thì nhất định phải che giấu. Bảo nàng ta cúi đầu trước Triệu Khương Lan, chịu đủ nhục nhã, nàng ta tuyệt đối không làm được!
“Nếu vương phi tìm các ngươi lấy đồ, ngươi cứ nói nàng ta nhầm rồi, vương gia quả thật tặng đồ cho ta. Chỉ cần cắn chặt cách nói này, nàng ta còn có thể có cách gì chứ, cùng lắm làm loạn đến chỗ vương gia, ngài sẽ thay ta làm chủ”
Thẩm Hi Nguyệt nhận định Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không đứng về phía Triệu Khương Lan, nếu hắn thật sự muốn tặng cho nàng, tại sao lúc đầu khi nàng ta đeo nó, lại không nói rõ sự việc.
Ai ngờ thái độ ông chủ cứng rắn: “Chúng ta không trêu chọc nổi tứ vương phi. Trắc phi hẳn. phải biết, thân phận tôn ti khác biệt, nàng ấy đường đường là tử vương phi, sao có thể vì người mà chịu uất ức được, người nói có phải không?”
“Đồ chó mù mắt! Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không, cả vương phủ có ai không biết, ta mới là người trong lòng vương gia yêu thương nhất, cẩn thận vương gia nghe được sẽ lấy mạng chó của ngươi.”
Ông chủ không chút sợ hãi: “Tiểu nhân chỉ ăn ngay nói thật, tử vương gia nhìn qua cũng là người biết nói đạo lý, sao có thể lấy mạng tiểu nhận được. Ngược lại tiểu nhân rất rõ, lần này trêu chọc tứ vương phi không vui, nàng ấy sẽ kiên quyết đưa chúng ta đến gặp quan.”
Thẩm Hi Nguyệt không ngờ Triệu Khương Lan lại nói vậy với ông chủ, nhất thời hoảng loạn. Thấy nàng ta không có động tác gì, ông chủ vẫn không ngừng nói: “Người tốt xấu gì cũng là trắc phi vương phủ, cũng nên biết đạo lý không thể cưỡng ép chiếm đoạt đồ của người khác được, nếu người không đưa, tiểu nhân sẽ đứng mãi ở của không đi”
Thần Vương phủ nằm ở nơi phồn hoa, vị trí địa lý ưu việt, người đến người đi. Cho nên, không thiếu nhất chính là những người xem náo nhiệt. Không lâu sau, bên cạnh đã có một vòng người đứng xem, chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm Hi Nguyệt. Rất nhiều người đều biết nàng ta đã lấy thứ không thuộc về mình từ Niệm Di phường.
Thẩm Hi Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận, lộn xôn gói đồ lại vào hộp nhét cho ông chủ. “Cho người cho ngươi! Sau này ta sẽ không đến tiệm của các người nữa, sởm ngày đóng cửa đại cát đi!”
Ông chủ cứng rắn chống đỡ đối đầu nàng ta, thực tế bị dọa cho sau lưng ướt đẫm. Nhưng có thể lấy được đồ về, coi như có thể ăn nói với tứ vương phi. Cho nên trước mặt Thẩm Hi Nguyệt, ông ta lại cho người mời Triệu Khương Lan đến. Ông ta cung kính đưa đồ qua: Vương phi! Đá huyết ngọc của người ta đã lấy được, người xem có phải như trong biên lai không?”
Triệu Khương Lan ừm một tiếng, đưa biên lai cho ông ta, coi như kết thúc. Thẩm Hi Nguyệt hung hăng cắn chặt môi, suýt nữa cắn đến bật máu. “Đây là chuyện người muốn phải không? Cố ý gây ra lớn chuyện, khiến ta khó coi, ngươi đắc ý lắm phải không?
Nàng ta cực kỳ tức giận, cho nên sự kính trọng giả tạo thường ngày cũng mất sạch. Triệu Khương Lan như cười như không cất đồ lại: “Thật không dám giấu, đồ người đeo qua đã bẩn rồi, ta không muốn chạm vào nữa. Nhưng đây là thứ tam ca tặng cho ta, cho dù không đeo, cũng tuyệt không để người chiếm lợi ích.”
Đôi mắt Thẩm Hi Nguyệt tràn ngập nước mắt, uất ức cực lớn tấn công cả người nàng ta, nàng ta cuối cùng không chịu nổi chạy về phía hậu viện.
Lúc trước Mộ Dung Bắc Uyên ở thư phòng nghị sự, không hề chú ý động tĩnh phía trước. . ngôn tình ngược
Đột nhiên nha hoàn Lạc Hương các vội vàng chạy đến, khóc lóc bẩm báo: “Vương gia không ổn rồi, ngài mau đến xem trắc phi, người bị vương phi ép đến muốn tự vẫn, chúng nô tỷ sắp không cản nổi”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên lộp bộp một tiếng, vội vàng ngẩng đầu: “Hi Nguyệt muốn tự vẫn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.