Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1334:




Chương 1334

Nhưng Hứa Mạn Nhi sao có thể yên tâm mà đứng xa được, nàng ấy càng ngày lại càng gần, hai mắt đãm lệ lại gần bên cạnh xe lăn, cả người đã khóc không thành tiếng rồ “Công tử, làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?”

“Lời của ta nàng không nghe sao? Bổn vương mệnh lệnh cho nàng đứng xa ra một chút! Nếu chút nữa không cẩn thận xảy ra chuyện thì ít nhất có thể giữ được mạng của nàng”

“Điện hạ cảm thấy, nếu huynh xảy ra chuyện rồi thì ta có thể sống một mình sao? Nhất định sẽ có cách! Nhất định sẽ có cách thôi!”

Hứa Mạn Nhi đi quanh xe lăn mấy vòng.

Nàng ấy quỳ rạp trên mặt đất, cẩn thận nhìn cục đá đè lên quả địa lôi.

Bọn họ rất rõ, chỉ cần cục đá không động thì Mộ Dung Bắc Hải có thể an toàn thoát thân.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một trọng lượng vừa đủ đè lên cục đá.

Cho dù nàng ấy có thể đỡ Mộ Dung Bắc Quý rời khỏi, nhưng khoảnh khắc mà Mộ Dung Bắc Hải rời khỏi đó, trọng lượng cục đã phải chịu không bằng nhau, tất nhiên sẽ động mà thôi.

Nếu như có cái gì có thể để lên xe lăn thay cho Mộ Dung Bắc Hải làm cục đá ổn định thì không phải có nghĩa là Mộ Dung Bắc Hải còn một cơ hội sống hay sao?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Hứa Mạn Nhi ngẩng đầu.

“Công tử, ta có cách rồi, ta biết phải làm thế nào rồi”

“Nàng muốn làm cái gì?”

Chỉ thấy Hứa Mạn Nhi đi ra sau xe lăn, cả người từ từ đè lên xe lăn.

“Công tử, huynh nghe ta nói. Đợi chút nữa, ta sẽ cố định xe lăn ở đẳng sau huynh, trọng lượng của cả cơ thể đều đè lên, bảo đảm là cục đá không động. Mà đợi đến lúc ta đè cả người lên xe lăn thì huynh từ từ đứng dậy, nhất định phải cẩn thận đấy, không được chạm đến cục đá”

Mộ Dung Bắc Hải trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Hứa Mạn Nhi.

“Hứa Mạn Nhi, có phải nàng điên rồi không? Đè xe lăn thay cho ta thì nàng phải làm sao? Nàng cũng sẽ chết đó!”

Trong mắt Hứa Mạn Nhi rưng rưng, chăm chú nhìn bóng lưng của Mộ Dung Bắc Hải thật sâu.

“Công tử là con trai trưởng của Hoàng thượng, là người có thân phận tôn quý nhất thế gian này, cho dù người khác có xảy ra chuyện gì thì huynh không được xảy chuyện gì cả. Còn ta, ta vốn là một người có thân phận hèn mọn, không đáng nhắc đến. Nếu như có thể dùng mạnh của ta đổi lấy một mạng cho huynh thì cho dù ta có ở dưới suối vàng cũng cảm thấy vui vẻ”

“Đi ra, Hứa Mạn Nhi, bổn vương không cần nàng cứu!”

“Chẳng lẽ công tử không nhớ lời nói của đạo trưởng tối hôm quá sao? Ông ta nói ta là phúc tinh của huynh, có lẽ chính là chỉ ngày hôm nay, ta có thể cứu huynh”

“Ta không cần nàng cứu, chẳng lẽ nàng chết vì ta thì bổn vương có thể yên tâm sao? Hứa Mạn Nhi, bổn vương mệnh lệnh cho nàng bây giờ lập tức rời khỏi đây, đi nhanh”

“Ta không đi”

Nàng ấy đã khống chế được lực độ đỡ xe lăn rồi.

“Công tử, huynh nghe ta nói, nếu như bây giờ huynh không rời khỏi đây thì một khi huynh xảy ra chuyện thì ta cũng sẽ không sống mà rời khỏi đây đâu. Huynh muốn một người xảy ra chuyện hay là hai người?

Huynh đừng quên, ta chỉ là một đứa con gái mồ côi, vốn dĩ không có người quan tâm ta sống hay chết. Nhưng huynh thì khác, thân phận huynh cao quý, còn có Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nhớ huynh. Nếu như huynh xảy ra chuyện gì thì cả triều đình sẽ nổi lên một trận sóng lớn, cho dù huynh không suy nghĩ cho mình thì cũng suy nghĩ cho bọn họ chứ”

“Hứa Mạn Nhi, nàng đừng ép ta”

“Ta không ép huynh. Công tử, có lẽ huynh không biết, ở trong lòng ta, mạng của huynh vượt qua tất cả mọi thứ. Mạng của ta vốn cũng là do huynh cứu, nếu có cơ hội báo đáp thì cũng là may mắn của ta”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.