Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1329:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1329

Lúc trước có cơ hội giả làm hòa thượng tiếp cận Mộ Dung Bắc Quý, mà Mộ Dung Bắc Quý không biết Lạc Quận vương ở đây, trước đó không có chuẩn bị.

Nhưng hiện giờ thì không như vậy.

Mộ Dung Bắc Hải nhạy bén hơn Mộ Dung Bắc Quý cỡ nào, thì thủ vệ cạnh hẳn ta cũng sẽ càng nhiều cỡ đó.

Hiện giờ người mà Lạc Quận vương có thể sử dụng thậm chí không đến trăm người.

Muốn đánh ngã Mộ Dung Bắc Hải, quả thực khó như lên trời.

Lạc Quận vương lạnh lùng cười một cái: “Nếu như trực diện đánh nhau với bọn họ, đương nhiên là đánh không lại, nhưng nếu là gậy ông đập lưng ông, ta đã có cách đối phó với hắn ta!”

Ánh mắt Kim Minh vừa động: “Không biết vương gia muốn làm thế nào?”

“Lần này là Mộ Dung Bắc Hải tự đưa tới cửa. Nếu hẳn ta không biết tốt xấu, bổn vương sao lại phải khách khí với hẳn ta! Hắn ta nếu cần bổn vương không buông, ý muốn làm hỏng chuyện lớn của bổn vương, vậy bổn vương chỉ để hẳn ta chết không chỗ chôn thây! Thủ hạ của bổn vương tuy rằng nhân thủ không đủ, nhưng mà đồ để đối phó với một Mộ Dung Bắc Hải vẫn còn dư sức!”

Nói xong, hẳn ta liền làm ra tư thế cắt cổ, Kim Minh nhìn thấy mà run lên trong vô thức.

“Không biết theo vương gia thì bên trong sẽ là thứ đồ gì?”

Lạc Quận vương vuốt chiếc nhãn trên tay, ánh mắt độc như rắn rết.

“Kim đại nhân cũng không nên quên, nghề cũ của bổn vương chính là hành quân đánh giặc. Bổn vương trời sinh làm tướng, bên người lại sao thiếu vũ khí bí mật được”

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Bắc Hải cùng thái thú Hoàng liền hẹn nhau đến xem xét chỗ được sắp xếp cho lưu dân.

Trong đó có không ít người đến từ vùng Tây Bắc cực khổ lưu lạc đến Nguyên Ái, một đường đến đây đói khổ lạnh lẽo, thương vong vô Số.

Thành Phụng Dương thu nhận bọn họ, trong khoảng thời gian này ngược lại cũng cống hiến được không ít.

Nhìn đến đám người lưu lạc khắp nơi này, cho dù là Mộ Dung Bắc Hải hay là Hứa Mạn Nhi thì trong lòng cũng đều đau sót.

Đây là sự tàn khốc của chiến tranh, rõ ràng là hoàng thất tranh quyền, nồi da nấu thịt.

Người chịu khổ cuối cùng lại là các bá tánh vô tội.

Cho dù người ác đã trả giá đắt, nhưng tổn thất mang đến là thứ không cách nào đền bù được.

Thái thú cùng Mộ Dung Bắc Hải ở xung quanh dạo một vòng, vừa lúc nhìn thấy có mấy người thanh niên khỏe mạnh đang đẩy xe gỗ vận chuyển tài liệu.

độc tự vẫn, thì không tra ra được manh mối gì.

Người này nhanh chóng bị đeo gông, cho dù có thầm nghĩ tự sát thì đột ngột cũng không có cách nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.