Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1166:




Chương 1166

Mộ Dung Bắc Uyên có chút mất mất, lúc nãy hắn chính là nghe nói Triệu Khương Lan ở đây cho nên mới muốn tới chỗ của Mộ Dung Bắc Hải một chút.

Nhưng hẳn vừa tới, Triệu Khương Lan đã muốn đi rồi.

Hơn nữa còn gấp rút muốn đi như thế.

Thậm chí còn không nhìn hắn một cái, giống như là đang tránh né hắn vậy.

Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được, nói: “Công chúa, chờ đã. Lần trước nghe muội nhắc tới ở ngoài kia có một tiệm bánh ngọt điểm tâm vô cùng ngon, ta có sai người đi mua một ít, đang chuẩn bị cho nàng nếm thử đó, chỉ bằng nàng ăn chút bánh ngọt rồi hãy đi”

Mộ Dung Bắc Uyên giơ hộp bánh trong tay lên, đúng là của tiệm mà lần trước Triệu Khương Lan nhắc tới.

Triệu Khương Lan không khỏi nắm chặt tay, vô cùng gượng gạo lắc đầu nói: “Không được, các huynh ăn đi, ta không đói bụng, ta thật sự có chuyện, cáo từ.”

Nàng cứ thế mà rời đi, Mộ Dung Bắc Uyên khó tránh khỏi hụt hãng.

Hắn ngồi xuống chỗ mà Triệu Khương Lan trước đó ngồi, phát hiện còn có nửa chén rượu Thanh Mai, mà cái chén trước mặt Mộ Dung Bắc Hải đã vừa mới uống xong một hớp.

Mộ Dung Bắc Uyên hỏi Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Đúng”

Mộ Dung Bắc Uyên càng phát giác được công chúa đang né tránh hắn.

“Đây là chén của công chúa sao?”

Lẽ nào là chuyện lần trước nói thẳng với phụ hoàng, phụ hoàng đã nói lại với công chúa rồi?

Sau đó nàng mới thấy hắn là né tránh như thế, hận không thể cắt đứt quan hệ với hắn sao?

Nghĩ tới đây, tâm trạng Mộ Dung Bắc Uyên càng lúc càng xuống dốc.

Mộ Dung Bắc Hải không nỡ nhìn thấy hắn không vui, an ủi: “Đệ đừng nên nghĩ nhiều, vừa nấy trong cung của muội ấy có người tới nói là có thứ quan trọng gì đó nhưng tìm không được, muội ấy mới vội vã bỏ đi, không phải là cố tình không muốn gặp đệ”

“Tam ca, đệ có thể hỏi huynh một chuyện không?”

“Có thể chứ, đệ hỏi đi”

Mộ Dung Bắc Uyên ho khan một tiếng: “Huynh đối với công chúa thật sự chỉ là tình huynh muội, lẽ nào không có tình cảm gì khác sao?”

Mộ Dung Bắc Hải ngừng động tác, sau đó mới thờ ơ đáp: “Đương nhiên là không có.”

“Nhưng mà, đệ nghe phụ hoàng nói, huynh đối với nàng ấy..”

“Đó là hiểu lầm” Mộ Dung Bắc Hải cắt ngang lời nói kia.

Hắn sai người cầm lên thêm một cái chén nữa, rót một chén rượu cho Mộ Dung Bắc Uyên.

“Nếm thử đi, tự tay huynh ủ-”

“Sở dĩ huynh nói với phụ hoàng như thế là bởi vì trước đó không muốn công chúa bị gả tới Vinh Dương, vì thế nên hy vọng dùng cái lý do đó để phụ hoàng hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà dĩ nhiên là cái lý do đó quá yếu kém nên không có cách nào khiến phụ hoàng động lòng. Hơn nữa chuyện này cũng không phải là chuyện mà huynh hay đệ mở miệng khuyên nhủ gì đó thì phụ hoàng sẽ có thể hồi tâm chuyển ý. Nhìn sâu trong lòng của y, bản thân y cũng không muốn để công chúa rời khỏi, mà là Vinh Dương nhất quyết muốn người. Triều của ta hiện tại mới vừa trải qua chiến tranh, cần tu dưỡng lại khí lực, phụ hoàng thân là vua cũng có nỗi đắn đo riêng. Cũng chính bởi vì thế mà công chúa mới không thể có lập trường phản đối, bởi vì muội ấy không đành lòng nhìn thấy hai nước giao chiến”

“Lòng đệ duyệt nàng ấy” Mộ Dung Bắc Uyên bất thình lình mở miệng.

Mộ Dung Bắc Hải liếc mắt nhìn hắn, phun ra hai chữ: “Nhẫn nhịn”

Mộ Dung Bắc Uyên ủ dột ngã vào trên ghế dựa: “Đệ đã dốc sức nhẫn nhịn rồi, nếu như không phải vì lấy đại cục làm trọng, đệ cần gì phải khổ sở dẫn nén lại? Cho dù có bị nàng ấy từ chối, đệ cũng muốn mở miệng nói, nhưng hiện tại thì đến cả cơ hội cũng không có nữa rồi”

“Nếu đệ thật sự không thích công chúa, thì lại tìm thêm một nữ tử khác là được rồi. Đệ thân là Vương gia, ngoại trừ công chúa ra, vẫn có rất nhiều lựa chọn khác”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.