Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 109:




“Hà Lâm nói, mấy năm trước hắn có quan hệ vô cùng thân thiết với một đội sư huynh sư tỷ cùng nhau đi xông xáo giang hồ, họ vốn là một đối hiệp lữ, nhưng bằng có một ngày cả hai đều mất tích. Vị sư huynh kia của hắn có một thanh danh kiếm được sự tổ truyền lại, tên là Thái Luy’ cũng theo đó mà biến mất. “Ồ? Nhưng việc này thì có liên quan gì tới Tào Diệp Vinh?”
Tần Nguyên nói: “Không lâu sau đó, lúc Hà Lâm ăn cơm ở một tửu lâu có thấy bội kiếm của một vị công tử, đó chính là Thái Luy Kiếm! Trong lòng ông ta thấy quái lạ, nghe người bảo đó là con cả của Thượng thư Công bộ, cũng chính là con của Tào Diệp Vinh, bèn tới hỏi kiếm từ đầu ra. Ai ngờ đối phương không chỉ không nói, mà còn vô duyên vô cơ sai sứ đầy tớ đánh ông ta. Hà Lâm cho răng chắc chắn có gì kỳ lạ, bèn thừa lúc đêm hôm lẻn vào nhà của Tào Diệp Vinh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ngài đoán ông ta thấy ai trong đó? Chính là vị sư tỷ đã mất tích nhiều năm kia, hơn nữa nàng còn trở thành cơ thiếp của Tào Diệp Vinh.”
Mộ Dung Bắc Uyên chớp mắt: “Lẽ nào sư tỷ phản bội sư huynh của ông ta sao?”
“Hà Lâm vốn cũng hiểu lầm như thế, ai dè khi hỏi sư tỷ, mới phát hiện đầy mâu thuẫn! Lúc ấy, Tào Diệp Vinh còn chưa có làm Thượng thư Công bộ mà chỉ là một quan nhỏ trong Công bộ, bởi vì vô tình coi trọng võ nghệ của sư huynh nên muốn để hắn làm việc giúp mình. Khổ nỗi vị sư huynh kia không chịu, thế nhưng Tào Diệp Vinh bỏ thuốc nữ nhân của hắn, buộc nam nhân kia giết người giúp mình, nếu không sẽ không cho thuốc giải “Cái gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên nằm chặt tay: “Tên Tào Diệp Vĩnh này thật to gan”
“Nghe nói, sư huynh của ông ta giúp Tào Diệp Vinh giết vài mệnh quan triều đình, thậm chí cả cái ghế Thượng thư Công bộ của hàn hiện tại cũng là nhờ chui chỗ trống của tiền nhiệm.
Mộ Dung Bac Uyện nheo mắt lại, trong lòng dâng lên cơn sóng lón.
Nếu việc này là thật, chứng tỏ rằng có liên lụy rất nhiều, không biết chứng không chỉ có mỗi Tào Diệp Vinh tham dự. Trong đầu hạn chợt hiện lên một việc khác. Lúc trước, khi ở trong nhà, Triệu Khương Lan có nói với hàn, người giết Mộ Dung
Bắc Hải là một kiếm khách đã giết không ít quan viên. Tim hắn không khỏi thất chặt lại: “Nhanh, dẫn bổn vương tới gặp Hà Lâm!”
Trong ngục giam âm u ẩm ướt, Hà Lâm ngồi trên chiếu
Mặc dù ông ta ra vẻ tinh thần sa sút nhưng vẻ mặt lại cực kỳ ung dung không hề có chút hoang mang rối loạn khi đâm trọng thần.
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến, Hà Lâm cung kính hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Thần vương điện hạ “Đứng lên đi. Lúc này bổn vương đến gặp người là muốn người xem một bức tranh, người coi thử xem có quan với người này hay không?”
Dứt lời, Mộ Dung Bắc Uyên lấy bức tranh Triệu Khương Lan cho hắn từ trong ngực ra, mặt Hà Lâm vốn bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy người trong tranh, ông hít một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn. “Đây là, sao điện hạ có bức tranh này, hắn chính là vị sư huynh mất tích kia của ta.”
Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại, lâu sau đó mới mở miệng nói: “Là hãn thật”
“Nghe giọng điệu của điện hạ, lẽ nào biết sư huynh của ta chăng?”
“Không biết, nhưng bổn vương khẳng định hắn đã chết rồi.”
Hà Lâm ngồi ngã ngửa trên đất. “Quả nhiên, sư huynh vẫn không tránh được kiếp nạn này “Việc người biết đều là do vị sư tỷ kia nói cho người phải không? Giả nàng còn ở Tào phủ không?”
“Người của Tào gia không biết rõ quan hệ giữa ta và sư tỷ, ta giết tên cấu nam nhân kia bên đường là do căm phần, không chịu đựng nổi nữa, trước đó sư tỷ cũng không cảm kích. Hơn nữa, nếu không có sự đồng ý của Tào phu nhân thì sư tỷ của ta không có khả năng bước ra khỏi Tạo gia nửa bước
Có vẻ như nàng ta đã bị người ta khống chế tự do, nhưng bất luận thế nào thì vị sư tỷ này cực kỳ quan trọng, bọn họ nhất định phải thẩm vấn nàng ta.
Đêm đó, Mộ Dung Bắc Uyên sai Tân Nguyên dẫn người tới Tào gia đưa nàng ta đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.