Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 107:




Không biết vì sao, một cảm giác chua xót không tên dâng lên trong lòng Triệu Khương Lan, khiến một hơi của nàng nghẹn trong ngực, làm thế nào cũng không xuôi được.
Nhất định là bởi vì quá cay Ban ngày ban mặt, làm chuyện không có văn hóa, phong bại tục Ở trong lòng, nàng yên lặng mắng liên tiếp, nhưng lại,
Thẩm Hi Nguyệt vốn chính là thiếp thất của Mộ Dung Bắc Uyên, hầu hạ hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Đây lại là phủ đệ của hắn, ở trong phủ của mình, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, loại Vương phi không được sủng ái như nàng hả lại có thể chi phối được.
Nghĩ như vậy, Triệu Khương Lan không còn muốn bước lên phía trước nữa.
Nàng công người đi ra ngoài, dặn dò hạ nhân đang đứng bên ngoài phục “Nhắc nhở Vương gia, thời gian ngâm suối nước nóng không thể quá lâu, nếu không toàn thân sẽ dễ bị mất lực. Nói xong nàng cũng không để ý đến tình huống sau lưng, sải bước rời đi.
Hạ nhân nghe lời dặn dò của Triệu Khương Lan, cẩn thận đi đến bên cạnh ao suối nước nóng, nhắc nhở: “Vương gia, mới vừa nãy Vương phi bảo nô tỳ nhắc nhở ngài, không nên ngâm suối nước nóng quá lâu, toàn thân dễ bị mất lực.
Cơ thể Mộ Dung Bắc Uyên run lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại: “Ngươi nói gì? Vương phi vừa mới qua đây?”
“Đúng a
Trong lòng hắn bỗng nhiên rút, nhìn tư hiện tại của mình và Hi Nguyệt, thấy thế nào cũng khiến người khác suy nghĩ miên man, sợ rằng Triệu Khương Lan cũng cho là bọn họ đang làm gì đó.
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng muốn đứng dậy, nhưng Thẩm Hi Nguyệt lại cố chấp ôm chặt lấy hắn: “Vương gia, đừng đi.”
“Hi Nguyệt, buông tay, nàng về trước đi. Bổn vương còn có chuyện khác.”
Thẩm Hi Nguyệt đỏ mặt nhìn chăm châm hạn: “Vương gia có chuyện gì? Ngài muốn đi giải thích rõ ràng với Vương phi sao, sao thiếp thân lại không biết được chứ, Vương gia lo lắng như vậy bởi sợ Vương phi sẽ hiểu lầm. Hóa ra ở trong lòng Vương gia, thiếp thân không quan trọng bằng Vương phi ư?”
“Bổn vương không có ý này.”
Hàn bị nàng ta nói đến phát cáu, cố tình lại không biết trút ra như thế nào. Thấy Thẩm Hi Nguyệt không động đậy, sự kiên nhẫn của hãn cũng dần mất sạch: “Đứng lên!”
Mộ Dung Bắc Uyên chưa từng dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện với Thẩm Hi Nguyệt, giờ lại đột nhiên nói ra câu này, nàng ta ngần người, hốt hoảng đứng dậy.
Hằn lấy một cái áo khoác từ bên cạnh ném tới: “Mặc quần áo tử tế rồi trở về đi, đừng để bị lạnh
Nói xong, hắn tự sửa sang lại quần áo liền đi thẳng ra ngoài, để lại Thẩm Hi Nguyệt tức giận đến tưởng chừng muốn nổi điên sau lung.
Trong Tịch Chiếu Các, Triệu Khương Lan chống cắm ngẩn người.
Một màn trước đó như đóng đinh trước mắt nàng, cứ quấy rầy khiến nàng cực kỳ không được tự nhiên.
Tuy nói bọn hắn vốn là chàng có tình thiếp có ý, tình đầu ý hợp, làm gì cũng hợp tình hợp lý, nhưng mà tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn cảm thấy khó chịu. “Ha, thật muốn rửa sạch mặt. Cái tên nam nhân chó má Mộ Dung Bắc Uyên này không thể trở về phòng rồi làm tiếp sao, cứ nhất định phải để ta nhìn thấy!”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa đi đến ngoài cửa thì cực kỳ đúng lúc nghe được lời này, không khỏi giật giật khỏe mắt, tự dưng bị ép chịu một cơn ngột ngạt.
Nam nhân chó má?
Triệu Khương Lan lại dám mang đường đường Thân Vương điện hạ như hãn là cẩu nam nhân, nàng thật là to gan
Hãn vác khuôn mặt khó coi đi vào, nhìn thấy nữ nhân đang che mặt lầm bầm thì đột nhiên không còn tức giận nữa, thậm chí còn hơi buồn cười. “Này, Triệu Khương Lan Mộ Dung Bắc Uyên tựa vào cạnh cửa. “Nàng đang lén lút mắng ai đấy?”
Nàng ngẩng đầu hừ lạnh, giọng nói không thiếu châm chọc: “Ui, đây chẳng phải là Vương gia của chúng ta sao, động tác khá nhanh hạ, mới có bao lâu đã xong chuyện rồi.”
“Nàng! Bổn vương không nhanh như vậy. Không đúng, bốn vương vốn không hề làm gì, tại Trắc phi đột nhiên nói lạnh, tự ngôi xuống nước ta. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.