Thần Y Trọng Sinh

Chương 96:




Sau khi quay về biệt thự, Mạc Phàm vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, khôi phục linh khí, vứt chuyện ở Yến Quy Lâu ra sau đầu.   
Bây giờ chuyện hắn cần làm nhất là thăng cấp thực lực như trước.   
Giết một cao thủ Nội Kình, chỉ cần một quyền, đổi lại là kiếp trước hắn chỉ cần một ý niệm trong đầu là đủ.   
Nhưng tu hành không thể gấp gáp được, chỉ có thể tích lũy từng giọt từng giọt, trừ phi có thiên tài địa bảo.   
Nghĩ một lát, hắn lấy một hộp ngọc chứa mộc châm ra.   
Mỗi gốc đều dài hơn một ngón tay, giống như đá giống như gỗ, bên trên còn phiếm sinh cơ.   
Châm này tên là Hồi Xuân châm, là một nhánh non mềm tạo ra bởi sinh trưởng trên tử mộc trăm năm, tinh hoa trong cây khô hồi xuân, cũng là thứ khó gặp.   
Khi chữa bệnh cho Tần lão gia, hắn đánh cược với Thường Ngộ Xuân loại châm này, Thường Ngộ Xuân thua, gần đây mới đưa châm tới.   
Hắn cầm lấy châm này, điều chỉnh hơi thở ở trạng thái tốt nhất trước, châm hai cây châm vào huyệt Cực Tuyền, huyệt Thái Dương của hắn trước, sau đó đến huyệt Ti Trúc, huyệt Chiến Trung và mấy huyệt khác.   
Chỉ trong phút chốc, trên khuôn mặt Mạc Phàm đỏ bừng, trên làn da trắng nõn có thể lờ mờ nhìn thấy huyết dịch nhanh chóng lưu động.   
Bộ châm pháp này tên là Thứ Huyết châm, cùng một bộ châm thuật với Thứ Thần châm khi hắn dùng để Tôi Luyện, thuộc Cửu Đoạn Luyện Thể Thiên.   
Thứ Thần kích thích tiềm chất trong cơ thể con người, phát huy tiềm năng ẩn giấu trong cơ thể, còn có thể nhanh chóng Tôi Luyện.   
Thứ Huyết đơn giản hơn, kích thích khí huyết trong cơ thể, làm khí huyết càng ngày càng mạnh hơn.   
Thân thể tu giả cường đại hay không, có liên quan mật thiết đến khí huyết tràn đầy.   
Khí huyết càng cường đại, thân thể cũng càng mạnh.   
Thay vì nói châm thuật này là Thứ Huyết, chẳng bằng gọi là Luyện Huyết.   
Muốn thi triển Thứ Huyết châm cần châm thuộc tính mộc, tuy Hồi Xuân châm không tính là lựa chọn tốt, nhưng có thể tìm được thứ này ở nơi có linh khí khô cằn như Địa Cầu, đã tính là vận khí của hắn không tệ rồi.   
Thân thể giống như đồ chứa, nếu đồ đựng to lớn hơn, không chỉ chiến lực của hắn tăng lên không ít, linh khí chứa đựng trong cơ thể hắn cũng nhiều hơn một ít, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.   
Ai bảo tài nguyên nghèo nàn như thế?   
Ngày hôm sau Đường Long gửi 5000 vạn vào thẻ của Mạc Phàm.   
Thêm khoản tiền này nữa, tiền trong thẻ hắn lên đến 1.2 triêu, xem như không có vấn đề trả nợ nần trong nhà rồi.   
Nhưng chuyện này cần chút thời gian sắp xếp.   
Những số tiền này với y tiên bất tử hắn mà nói, chỉ là một con số, nhưng đối với cha mẹ lại không khác gì núi vàng núi bạc từ trên trời rơi xuống, phải tìm lý do tiếp nhận khác mới được.   
…   
Buổi chiều là thời gian tự do hoạt động, Mạc Phàm đang nhắm mắt vận chuyển khí huyết, phát huy hiệu quả Thứ Huyết châm ở mức tốt nhất.   
- Tiểu Phàm, cậu luyện gì vậy, sao lợi hại như thế.   
Một tay Bàn Tử xoay bút lông, một tay nâng mặt, tò mò nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.   
Mạc Phàm bằng tuổi anh ta, anh ta bị Hoàng Mao, huấn luyện viên, Triệu Phi đánh bại, nhóm người này đều bại dưới tay Mạc Phàm.   
- Cậu muốn học sao?   
Mạc Phàm mở to mắt hỏi.   
- Nghĩ muốn mà được à.   
Bàn Tử lộ ra do dự.   
Ai mà không muốn trở thành cao thủ võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, nhanh chóng báo ân cừu.   
Tuy anh ta béo một chút, nhưng có tấm lòng này.   
Đương nhiên còn có một nguyên nhân rất quan trọng, nghe nói người luyện võ không chỉ một đêm chơi ba người phụ nữ, còn có thể một đêm 11 lần.   
- Nhưng cậu không muốn luyện tập gian khổ đúng không?   
Mạc Phàm liếc nhìn Bàn Tử đầy khinh bỉ nói.   
Kiếp trước hắn có quan hệ tốt với Bàn Tử như vậy, người này nghĩ gì hắn liếc mắt một cái liền biết.   
Thời gian Bàn Tử học Taekwondo không hề ngắn so với Triệu Phi, sở dĩ không đánh lại được Triệu Phi, nguyên nhân chủ yếu chỉ có một: Quá lười. “Ha ha.”   
Bàn Tử cười mỉa, cũng không phản bác.   
- Có võ công ăn cơm đi ngủ là trở nên lợi hại hay không, đương nhiên loại võ công như Quỳ Hoa Bảo Điển, Liên Hoa Bảo Điển hay Tịch Tà Kiếm Phổ thì thôi đi, cha tôi còn trông cậy vào tôi nối dõi tông đường nữa.   
- …   
Mạc Phàm trợn mắt nhìn Bàn Tử một cái, lạnh lùng hỏi:   
- Cậu nghĩ rằng tôi luyện võ công như Quỳ Hoa Bảo Điển, Liên Hoa Bảo Điển, Tịch Tà Kiếm Phổ sao?   
- Ha ha, cậu đoán xem!   
Bàn Tử cười gian nói.   
Mạc Phàm có thể đè bẹp Vương Kinh Phi, triệu tập tứ đại mỹ nữ của trường trung học Đông Hải, mị lực thì khỏi phải nói.   
Khi toàn trường đều cho rằng Mạc Phàm sẽ yêu đương cuồng nhiệt với một người trong đó, Mạc Phàm cơ bản không ra khỏi phòng học.   
Tiếp xúc tối đa là Lý Thi Vũ, nhưng Lý Thi Vũ làchị họ hắn.   
Nếu không phải luyện loại võ công tự cung kia, sao có thể lạnh nhạt như vậy.   
Phải biết rằng chỉ một người trong tứ đại mỹ nữ, phía sau có không biết bao nhiêu người theo đuôi, có thể nói một câu với tứ đại mỹ nữ, là chuyện không ít người cầu mà không được.   
Ngoài ra nếu Mạc Phàm luyện loại tà công kia, võ công lợi hại như vậy cũng rất dễ giải thích.   
- Võ công ăn cơm đi ngủ có thể mạnh thì không phải không có, nhưng công pháp đi ngủ kia làm cậu ngủ rất nhiều, một ngày tỉnh chưa được hai tiếng, công pháp ăn cơm thì cậu phải ăn không ngừng nghỉ, thứ gì cũng ăn, cậu muốn cân nhắc một chút không.   
Mạc Phàm tức giận nói.   
Thiên Miên Thần Công và Kình Thôn Đại Pháp đều có vẻ phù hợp với yêu cầu của Bàn Tử, là hắn lấy được trong tay Thiên Miên lão nhân và một vị tu sĩ của yêu tộc.   
Cấp bậc đều không thấp, không cần tự cung, tai hại cũng không nhỏ, kỳ nhân dị sĩ không thể tiếp nhận.   
Bàn Tử bĩu môi, vì một đêm 11 lần, một ngày chỉ tỉnh lại hai tiếng, còn cái gì cũng ăn, quyết định bỏ qua.   
Nói không chừng còn chưa xong 11 lần, đã ngủ thiếp đi, hoặc bắt đầu ăn thứ gì đó, vậy thì quá xấu hổ rồi.   
- Quả nhiên tôi không thích hợp trở thành cao thủ, tôi vẫn nên làm người mập thì hơn, chuyện cứu vớt thế giới này, cậu đi hoàn thành đi. - …   
Mạc Phàm hết nói nổi:   
- Còn là xử nam không?   
Hai mắt Bàn Tử hơi sáng lên, mặt không đỏ tim không đập nhanh, cười xấu xa nói:   
- Phá thân ở trong mộng có tính không?   
- Không tính!   
Mạc Phàm nói.   
- Vậy thì vẫn còn.   
Bàn Tử cười nói.   
Hắn lấy giấy bút, viết xuống một phương thuốc, ném cho Bàn Tử.   
- Bốc thuốc dựa theo phương thuốc này, ngày mai mang cho tôi.   
Bàn Tử sững sờ cầm lấy phương thuốc, trình độ kinh ngạc không kém gì nhìn thấy huấn luyện viên Taekwondo bị đánh bay.   
- Tiểu Phàm, cậu còn biết y thuật sao?   
Anh ta không biết Mạc Phàm cứu Tần lão gia, cũng không biết gần đây Mạc Phàm có danh hiệu là thần y chữa trị ung thư ở thành phố Đông Hải.   
- Sư phụ dạy tôi võ công có dạy tôi một chút, cậu dựa theo đơn thuốc là được.   
Mạc Phàm giải thích.   
“A…”   
Bàn Tử gật đầu, lại tò mò hỏi:   
- Đây không phải là phương thuốc Linh Đan Diệu Dược gì đấy chứ, nói ví dụ như Huyết Đồ Đề, nuốt một viên có thể tăng mười năm công lực gì đó.   
Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười, tên Bàn Tử đáng chết này, Huyết Bồ Đề sinh trưởng trên cây.   
- Đến lúc đó cậu sẽ biết.   
- Được rồi!   
Bàn Tử vui vẻ cất phương thuốc đi.   
Võ công của Mạc Phàm lợi hại như vậy, phương thuốc sư phụ hắn cho hơn nửa cũng không có vấn đề gì.   
Hai người lại nói vài câu, bỗng nhiên Bàn Tử chỉ ngoài cửa sổ, kêu lên:   
- Mau nhìn, mỹ nữ!   
Mạc Phàm còn chưa kịp nhìn, Hoàng Dao Dao vội vàng chạy vào trong phòng học, nhìn thấy Mạc Phàm thì vội vàng chạy tới.   
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, thở hổn hển, rõ ràng là chạy một đoạn dài.   
- Mạc Phàm, Thi Vũ bị Trương Siêu bắt nạt, anh nhanh qua đó đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.