Thần Y Trọng Sinh

Chương 87:




Cửa phòng bệnh mở ra, đám Lưu Nguyệt Như vội vàng đi vào.   
- Thế nào rồi, Mạc tiểu thần y?   
Lưu Nguyệt Như vội vàng hỏi.   
- Chắc là sẽ lập tức tỉnh lại.   
Mạc Phàm có chút yếu ớt nói.   
Tuy hắn tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, nhưng bây giờ chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ, linh khí hùng hậu còn chưa đủ rõ.   
Lưỡng Nghi châm này lấy linh khí làm cơ sở, nhìn thì đơn giản, nhưng đạo lý từ sinh đến mất đi, từ nhất sinh ra, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, tiêu hao thật lớn linh khí, là Huyền Tự châm thuật trong Cửu Huyền Thập Thần của Thần Nông tông.   
Kiếp trước, hắn đến Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thi triển.   
Chỉ một lát vừa rồi, linh khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao bảy tám phần, nếu như không tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, châm thuật này khó mà thực thi được.   
Mạc Phàm mới nói xong, quả thật Mộc Phong Vãn mở to mắt, mơ hồ nhìn một số người xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.   
- Oa, tiểu soái ca cũng đến đây.   
- Nha đầu ngốc, sao con nói chuyện với Mạc tiểu thần y như vậy, Mạc tiểu thần y đã chữa trị cho con, bây giờ cảm thấy thế nào, có đỡ hơn chút nào không.   
Lưu Nguyệt Như nói, tuy là đang răn dạy, nhưng giọng điệu tràn đầy quan tâm.   
- Mạc tiểu thần y?   
Mộc Phong Vãn lộ vẻ nghi ngờ, cô ngủ một giấc, tiểu soái ca lúc trước cần cô chăm sóc phẫu thuật kết sỏi liền biến thành Mạc tiểu thần y rồi?   
Chỉ là cô vẫn sờ thân thể mình trong chăn, vẻ mặt khiếp sợ.   
Trước khi hôn mê, phía bên phải phía sau lưng và trên bụng cô căn bản không thể đụng vào, khẽ đụng sẽ đau muốn chết, bây giờ lại không có việc gì rồi.   
- Mẹ, cậu ấy làm gì con vậy, hình như không đau nữa.   
Lưu Nguyệt Như sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm.   
- Không có gì, chỉ cầm lấy mấy Kim Đan trên người chị thôi.   
Mạc Phàm cười trêu ghẹo nói.   
- Mẹ kiếp, bà đây tu luyện 20 năm không dễ dàng mới luyện ra được mấy Kim Đan kia, lại bị em cầm lấy hết, em đang trả thù bà đây sao?   
Mộc Phong Vãn cười nói.   
- Nha đầu ngốc, không đứng đắn chút nào, đọc ít tiểu thuyết thôi.   
Lưu Nguyệt Như ấn trán Mộc Phong Vãn, trong lòng cũng yên tâm không ít.   
Phải biết rằng, trước khi Mộc Phong Vãn hôn mê không chỉ ói ra rất nhiều máu, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức, bây giờ lại có tâm tình trêu chọc với Mạc Phàm.   
Chỉ nhìn điểm này, đã nói lên Mạc Phàm chữa trị có tác dụng.   
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chói tai chen vào.   
- Lưu phu nhân, tôi hoài nghi cậu ta cho con gái bà uống thuốc giảm đau gì đó, thuốc Đông y hưng phấn, loại thuốc này nhìn vô cùng bình thường trong thời gian ngắn, tác dụng của thuốc qua đi, trái lại sẽ nặng hơn, mánh khóe như vậy từng xuất hiện ở America chúng tôi rồi, đợi bà đưa tiền cho cậu ta, cuối cùng không tìm thấy cậu ta nữa.   
Charles cười mỉa nói.   
Mạc Phàm ở trong phòng bệnh chỉ hơn nửa tiếng, sao có thể chữa khỏi ung thư.   
Những lời này như một chậu nước lạnh hắt xuống.   
Vẻ mặt không ít người sửng sốt, sắc mặt Lưu Nguyệt Như cũng âm u hơn.   
Bà quản lý mấy bệnh viện lớn của Sở gia, sao lại không biết.   
Có một số kẻ lừa đảo tự xưng là Vân Du thần y, giả danh lừa gạt khắp nơi, không ít người bệnh sốt ruột, không ngờ là chỉ bị lừa, tiền bạc bị lừa gạt thì không nói, bệnh tình cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn.   
Sắc mặt Mộc Phong Vãn vẫn bình thường:   
- Không phải chứ.   
- Đương nhiên không phải, Mạc Phàm…   
Sở Khuynh Thành có chút tức giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn Charles một cái, chuẩn bị giải thích thay Mạc Phàm.   
Những người này không biết Mạc Phàm chữa trị như thế nào, nhưng cô tận mắt nhìn thấy, không có uống thuốc gì, chỉ có một bộ ngân châm.   
Nhưng cô còn chưa nói xong, đã bị Mạc Phàm giữ chặt lấy.   
- Ở đây có máy siêu âm, siêu âm là biết.   
Mạc Phàm bình tĩnh nói.   
- Đúng vậy, làm siêu âm sẽ biết được chân tướng rồi.   
Tôn Đông Lâm cười nói, vẫn là bộ dạng người hiền lành.   
Khi nói chuyện, ông ta còn liếc mắt tán dương Charles.   
Trên mặt Charles lộ ra vẻ đắc ý, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.   
- Nếu Đông y có thể chữa khỏi ung thư, anh ta sẽ nuốt ngân châm.   
Hai y tá đẩy máy siêu âm tới, dùng mành bao quanh giường bệnh.   
Chỉ trong phút chốc, một tiếng thét kinh hãi truyền từ bên trong ra.   
- Không thấy nữa, không thấy u nữa.   
Những lời này như sấm sét giữa trời quang, vẻ mặt Charles và Tôn Đông Lâm khiếp sợ.   
- Cho tôi xem.   
Hai y tá mang mấy bức hình siêu âm ra, đưa cho Charles, Tôn Đông Lâm, và cả người nhà của Mộc Phong Vãn, sau đó đẩy máy siêu âm sang một bên.   
- Thật sự không còn khối u nữa sao.   
Lưu Nguyệt Như mang kết quả đến cho một bác sĩ nhìn xem, kinh ngạc vui mừng nói.   
Charles và Tôn Đông Lâm lấy kết quả kiểm tra, trên mặt là âm trầm bất định, mãi mà không nói nên lời.   
Không dao không phẫu thuật, không tới nửa tiếng, thật sự chữa được ung thư, còn là ung thư giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã khuếch tán.   
Trong phòng bệnh, ánh mắt những người này nhìn về phía Mạc Phàm hoàn toàn thay đổi.   
Còn trẻ tuổi như vậy đã chữa khỏi ung thư, chỉ sợ y thuật như vậy cũng không tìm được ở nước ngoài.   
- Chuyện này, chuyện này không có khả năng.   
Charles giận dữ hét lên.   
- Kết quả siêu âm là của các cậu, gì mà không có khả năng, cậu vẫn nên nhanh chóng xác nhận bệnh AIDS của cậu đi, Mạc tiểu thần y có thể chữa khỏi ung thư, bệnh AIDS của cậu chắc chắn hơn phân nửa rồi.   
Thường Ngộ Xuân vuốt râu cười đắc ý nói.   
Xung quanh tràn đầy tiếng cười, Charles tái mặt rời đi.   
Tôn Đông Lâm ở một bên cười theo, ánh mắt âm tình bất định không biết nghĩ ra chủ ý gì.   
Người của Mộc gia vây quanh Mộc Phong Vãn, tràn đầy vui mừng.   
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Mộc Phong Vãn vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên, lặng lẽ xoay người rời đi.   
Bệnh của Mộc Phong Vãn đã khỏi, hắn cũng nên suy nghĩ đến phương pháp kiếm tiền.   
Mới ra khỏi phòng bệnh không xa, Tôn Đông Lâm cười giả nhân giả nghĩa đuổi theo ra.   
- Mạc tiểu thần y đợi đã.   
- Ông tìm tôi có việc gì?   
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.   
- Mạc tiểu thần y còn đang đến trường phải không, cậu có muốn kiêm chức không, tới chỗ chúng tôi làm bác sĩ đi, sẽ không làm chậm trễ việc học của cậu, thỉnh thoảng đến chữa trị cho bệnh nhân là được.   
Tôn Đông Lâm cười hỏi.   
Chỉ cần giữ Mạc Phàm lại, nửa tiếng chữa khỏi ung thư, tên tuổi của bệnh viện còn vang dội hơn bác sĩ Charles, đến lúc đó không phải tiền sẽ vào ào ào sao.   
Mạc Phàm nghĩ một lát:   
- Một tháng bao nhiêu tiền?   
Bây giờ hắn thiếu nhiều tiền, nếu đến bệnh viện khám bệnh, cũng là lựa chọn không tệ, có thể kiếm chút tiền cũng có thể cứu người.   
Tôn Đông Lâm thấy có hi vọng, trong lòng vui vẻ, vươn hai tay ra.   
- Cậu cũng biết tiền lương của bác sĩ không cao, tiền lương một tháng của tôi cũng hơn hai vạn, lần này tôi làm chủ một tháng cho cậu một vạn, thế nào? Bác sĩ chính quy cũng chỉ có tiền lương như vậy.   
Chắc chắn Mạc Phàm không phải là đứa bé nhà có tiền, tiền lương một vạn là số tiền thu nhập cao ở thành phố Đông Hải rồi, theo ý ông ta, lừa gạt giữ Mạc Phàm không thành vấn đề gì.   
- Một vạn sao?   
Mạc Phàm nhíu mày, cười nói:   
- Viện trưởng Tôn vẫn nên mời cao minh khác đi.   
Sắc mặt Tôn Đông Lâm thay đổi, trên mặt vẫn là tươi cười như trước, nhưng xuất hiện thêm tàn ác.   
Nhưng Mạc Phàm có thể chữa trị ung thư, nếu không thì đừng nói Mạc Phàm là học sinh trung học, cho dù là nghiên cứu sinh muốn tiến vào bệnh viện của bọn họ, không đưa 10 vạn phí vào cửa thì đừng nghĩ đến chuyện tiến vào.   
- Đừng mà, Mạc thần y, chúng ta có thể bàn bạc, như vậy đi, khi cậu chữa bệnh người bệnh lấy thêm thuốc chăm sóc sức khỏe hoặc thuốc nhập khẩu, loại thuốc không trong phạm vi bảo hiểm y tế, tôi có thể trích phần trăm cho cậu, hiệu quả và lợi ích rất được, một tháng 4,5 vạn không thành vấn đề, đúng rồi, một số chi phí kiểm tra cũng có thể trích phần trăm cho cậu.   
Tôn Đông Lâm cười nói.   
Tiền lương bác sĩ không cao, nhưng muốn lấy tiền riêng thì có cả đống biện pháp, trên cơ bản đều là mua các thuốc quý, làm các loại kiểm tra.   
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười mỉa.   
- Bệnh viện như vậy càng đừng tìm tôi, tôi là Đông y.   
Nói xong hắn dứt khoát xoay người rời đi, không để ý đến Tôn Đông Lâm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.