Thần Y Trọng Sinh

Chương 83:




Mạc Phàm nhíu mày, đây là phương thuốc hắn đưa cho Mộc Phong Vãn, phương thuốc được hắn viết thành đóa hoa hồng.   
Nhưng hình như phương thuốc này bị người ta xé thành mảnh nhỏ, lại được người ta dùng băng dính dán từng mảnh.   
- Phương thuốc này là tôi viết cho chị họ cô.   
- Anh thật sự biết y thuật sao?   
Sở Khuynh Thành hỏi.   
- Nếu tôi không hiểu y thuật, sao có thể lấy được thẻ của Tần gia?   
Mạc Phàm hỏi ngược lại.   
Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo lại sửng sốt, trong đôi mắt đẹp đều là khó mà tin.   
Nhất là Đường Giảo Giảo, thiếu chút nữa khuôn mặt tuyệt mỹ áp vào mặt Mạc Phàm, nghiêm túc đánh giá.   
- Anh là Mạc tiểu thần y chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tần sao?   
Chuyện Tần lão gia bệnh nặng được người ta chữa khỏi, Tần gia không có tuyên dương rầm rộ.   
Nhưng Sở gia và Đường gia to lớn ở thành phố Đông Hải như vậy, vẫn nghe được chút tin tức, ông cụ Tần được một tiểu thần y họ Mạc chữa khỏi.   
Cho dù cùng là họ Mạc, Sở Khuynh Thành cũng không ngờ tới là Mạc Phàm trước mắt.   
- Là tôi chữa trị cho Tần lão gia, cô có thể gọi tôi là Mạc thần y, nhưng làm ơn bỏ chữ tiểu đi.   
Mạc Phàm dở khóc dở cười nói.   
Người khác gọi hắn là Mạc tiểu thần y còn chưa tính, Sở Khuynh Thành cũng gọi hắn là Mạc tiểu thần y.   
Khuôn mặt như bạch ngọc của Sở Khuynh Thành hơi đỏ lên, trong mắt lại giống như nhìn thấy chút hi vọng.   
- Anh có thể cứu chị họ tôi không?   
- Cô ấy làm sao vậy, không phải tôi viết cho cô ấy phương thuốc rồi sao?   
Mạc Phàm tò mò hỏi.   
Lúc ấy hắn nhìn ra bộ phận gan của Mộc Phong Vãn có vấn đề, liền viết cho cô phương thuốc, nếu uống thuốc dựa theo phương thuốc này, sẽ không có vấn đề. - Chị họ tôi còn chưa bắt đầu sử dụng phương thuốc của anh, đã kiểm tra ra là ung thư gan giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn, bệnh viện đã thông báo là bệnh tình nguy kịch.   
Trong mắt Sở Khuynh Thành lộ ra bi thương.   
Cô kém chị họ Mộc Phong Vãn vài tuổi, nhưng quan hệ tốt nhất, thường xuyên cùng nhau dạo phố, ăn cơm, du lịch, đến bây giờ vẫn còn thường xuyên ngủ với nhau, bọn họ c òn hẹn, tương lai cùng kết hôn, cùng sinh bé cưng.   
Ai biết chị họ vừa mới hai mươi tuổi, đã bị ung thư gan giai đoạn cuối.   
Nghĩ vậy, lệ quang trong mắt cô chuyển động.   
Bộ dạng cô vốn đáng yêu, lúc này hai mắt lại hiện lên lệ quang, càng làm cho người ta có kích động muốn nhào lên ôm lấy cô.   
- Sẽ không sao đâu.   
Đường Giảo Giảo vỗ lưng Sở Khuynh Thành nói.   
- Nhanh như vậy sao?   
Mạc Phàm nhíu mày.   
Lúc ấy hắn chỉ dựa vào “Vọng” trong “Vọng, văn, vấn, thiết (1)” của Đông y, nhận thấy bộ phận gan của Mộc Phong Vãn có vấn đề, không tiến thêm bước chẩn đoán chính xác.   
(1): bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. Gọi là tứ chẩn.   
Cho dù là ung thư gan giai đoạn cuối, dựa theo phương thuốc này điều trị, cũng sẽ có hiệu quả khó mà tưởng tưởng được.   
- Phương thuốc này là sao vậy?   
- Sau khi chị họ hôn mê tỉnh lại, biết được mình bị ung thư gan giai đoạn cuối liền lấy phương thuốc này ra, nói muốn chữa trị dựa theo phương thuốc này, lại bị bác sĩ chủ trị xé nát, nói Đông y trong truyền thuyết đều là gạt người, đây là chị họ dính lại.   
Sở Khuynh Thành giải thích.   
- Gạt người sao?   
Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, cười cười.   
Hắn nhận lấy phương thuốc kia, gấp lại cho vào trong túi áo.   
- Tôi có thể đi xem với cô, bác sĩ không gạt người có bộ dạng thế nào?   
Phương thuốc của y tiên bất tử mà cũng dám xé, hắn muốn gặp người này.   
- Anh có thể chữa khỏi ung thư sao?   
Sở Khuynh Thành kinh ngạc nói.   
Đông y của Trung Quốc trải qua mấy ngàn năm truyền thừa, quả thật có chỗ thần kỳ của nó.   
Nhưng mấy năm nay ung thư làm người ta nói thành bệnh nan y, cho dù Tây y cũng không có biện pháp chữa khỏi.   
Chỉ có thể dựa vào phẫu thuật và trị liệu bằng hóa chất, có thể chữa khỏi hay không còn chưa chắc chắn, cho dù chữa khỏi khả năng tái phát vẫn rất cao.   
Trên cơ bản một khi bị ung thư, cách tử vong không còn xa.   
Đông y chữa trị người bị thương, eo mỏi lưng đau còn được, có thể chữa trị ung thư sao?   
- Tôi có thể chữa trị ung thư.   
Mạc Phàm tự tin nói.   
Nếu hắn không đến Trúc Cơ thì không nắm chắc, không có tinh lực khó mà thi triển rất nhiều y thuật.   
Nhưng bây giờ đừng nói là ung thư, cho dù là người vừa mới chết, hắn cũng có biện pháp làm người đó tỉnh lại, sẽ không tắt thở hơn nửa khắc.   
Nếu hắn và Mộc Phong Vãn có duyên, hắn sẽ làm chuyện tốt đến cùng.   
Còn chuyện hắn sốt ruột nên kiếm tiền thế nào, suy nghĩ sau cũng không muộn, cứu người quan trọng hơn.   
- Thật sao? Chúng ta đi thôi.   
Sở Khuynh Thành kích động bất chấp cả hình tượng, tay mềm mại kéo tay Mạc Phàm muốn đi.   
Nhà cô và Mộc gia tìm không ít danh y khắp nơi, những thầy thuốc này vừa thấy tình huống của chị họ, liền lắc đầu thở dài, bảo bọn họ chuẩn bị lo hậu sự.   
Cô vốn không ôm ấp quá nhiều hi vọng, nhất là lúc nhìn thấy Mạc Phàm, một người tuổi không khác cô là mấy, đâu biết y thuật gì.   
Nhưng Mạc Phàm là người chữa khỏi cho Tần lão gia, vậy thì khác rồi.   
- Đợi một lát.   
- Làm sao vậy.   
Sở Khuynh Thành nhíu mày:   
- Cậu còn có việc gì à?   
Mạc Phàm nhìn Đường Giảo Giảo ở bên cạnh, cười nói:   
- Cô muốn đấu với tôi sao?   
- Thế nào, sợ à?   
Khóe miệng Đường Giảo Giảo nhếch cao lên, không phục lắm nói.   
“Ha ha!”   
Mạc Phàm cười:   
- Nhà cô có cao thủ Nội Kình sao?   
- Chuyện này tất cả thành phố Đông Hải đều biết, anh không biết à?   
Đường Giảo Giảo hỏi ngược lại.   
Bây giờ người ta chỉ biết một người có thể đánh lại mấy người, không có mấy ai biết cảnh giới Hậu Thiên, càng không cần phải nói đến Nội Kình, cả thành phố Đông Hải chỉ có mấy cao thủ Nội Kình.   
- Mới vừa biết không lâu.   
Mạc Phàm không tức giận, lạnh nhạt nói.   
- Có phải sợ rồi không, không dám đấu với bản cô nương, sợ cũng bình thường, nếu anh chịu gọi tôi là sư phụ, tôi sẽ không đánh anh, còn có thể truyền cho anh chút quyền pháp Đường gia chúng tôi, suy xét không?   
Đường Giảo Giảo dụ dỗ.   
- Giảo Giảo đừng náo loạn nữa, chị họ mình còn đang ở bệnh viện đấy.   
Sở Khuynh Thành vội vàng nói.   
Bình thường, cô và Đường Giảo Giảo có quan hệ tốt hơn, hiểu rất rõ về Đường Giảo Giảo.   
Một tháng trước, cô và Đường Giảo Giảo còn cả chị họ Mộc Phong Vãn đến một quán món cay Tứ Xuyên, có một tên côn đồ thấy bộ dạng ba bọn họ rất được, liền cầm chai bia đến gần.   
Sau khi bị bọn họ từ chối, vậy mà mang theo 6 người vây quanh bọn họ, muốn động chân động tay.   
Đường Giảo Giảo cầm một chai rượu lên đập vào đầu tên đầu trọc, nhanh nhẹn đánh ngã đám còn lại.   
Đám người kia đều hơn hai mươi tuổi, còn có 7 người.   
Nhỡ đâu Đường Giảo Giảo đánh Mạc Phàm bị thương thì làm sao bây giờ, cô còn trông cậy Mạc Phàm cứu chị họ cô đấy.   
- Yên tâm, mình sẽ ra tay nhẹ chút.   
Hai mắt Đường Giảo Giảo híp thành đường thẳng, cười nghịch ngợm nói, bắt đầu cử động thân thể.   
Mạc Phàm quan sát thấy Đường Giảo Giảo rất đáng yêu, khí huyết thịnh vượng hơn người bình thường không ít, thân thể rèn luyện vô cùng cân xứng.   
Nhưng cũng chỉ là Tôi Luyện tầng 5, 6, có thể là do vấn đề phương thức, hiệu quả rèn luyện không tốt, chỉ có thể phát huy ra Tôi Luyện tầng ba đã không tệ rồi.   
Một cơn gió bất chợt thổi tới, từng chiếc lá rơi xuống.   
Mạc Phàm không thèm nhìn tới, giơ tay kẹp lấy một chiếc lá.   
- Muốn đấu với tôi, đợi cô làm được trình độ này rồi nói sau.   
Hai ngón tay kẹp chiếc lá khẽ vung, chiếc lá khẽ bay bay như kiếm chém về phía Đường Giảo Giảo.   
Tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt liền đến trước người Đường Giảo Giảo, bay qua tai Đường Giảo Giảo, tóc rối rơi bên tai Đường Giảo Giảo. - Chuyện này…   
Đường Giảo Giảo đứng yên tại chỗ như gà gỗ.   
Vừa rồi cô còn nói không cho anh trai cô tìm Mạc Phàm gây phiền phức, đây là cứu anh trai cô một mạng.   
Lá bay như dao, cha cô cũng không làm được.   
Sở Khuynh Thành cũng vô cùng khiếp sợ.   
- Bây giờ đẹp hơn vừa rồi rất nhiều, chúng ta đi thôi.   
Giúp Đường Giảo Giảo chém tóc rối bay bay xong, Mạc Phàm hài lòng nói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.