Thần Y Trọng Sinh

Chương 72:




Trong lớp 9 năm 3, ở trong một góc.   
Lưu Phỉ Phỉ ngồi cạnh cửa sổ, đeo kính đen, một tay nâng má, ngồi hóng gió mát.   
- Thi Vũ, mình nghe nói chủ nhiệm Nghiêm bị một học sinh mới tới đánh, không phải là Mạc Phàm đấy chứ?   
- Làm sao có thể, Tiểu Phàm không kích động như vậy đâu.   
Lý Thi Vũ không ngẩng đầu, chăm chú làm đề toán.   
- Nếu chúng ta không nhanh chân đến xem, nhỡ đâu là thật thì sao.   
Lúc này Lý Thi Vũ mới dừng bút lại, ngón tay nâng cằm Lưu Phỉ Phỉ lên, cười nói:   
- Phỉ Phỉ, muốn gặp em họ mình như vậy à, có phải nhìn trúng em họ mình rồi không?   
- Vũ Vũ, cậu nói linh tinh gì đó, cậu làm chị họ mà không biết quan tâm đến em mình, nhỡ đâu là anh ta thì sao, chẳng phải sẽ phiền phức à?   
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Phỉ Phỉ hơi đỏ lên, lập tức lại khôi phục bình thường, cười nhạt nói.   
- Không phải thì thôi, mang cậu đi mới đúng là phiền phức, nhỡ đâu làm Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần hiểu lầm, em trai mình mới thật sự gặp phiền phức.   
Lý Thi Vũ nói xong lại cúi đầu làm bài, khóe miệng lại cong lên nụ cười giảo hoạt.   
Tứ thiếu của Đông Hải ngoại trừ Vương Kinh Phi, còn có Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần, hai người này đều theo đuổi Lưu Phỉ Phỉ, nếu để hai người biết Lưu Phỉ Phỉ thích Mạc Phàm, còn nghiêm trọng hơn đánh chủ nhiệm của phòng giáo vụ.   
Huống chi Mạc Phàm không còn là đứa trẻ nữa, sẽ không kích động như vậy.   
- Được rồi, đúng là chị họ.   
Vẻ mặt Lưu Phỉ Phỉ bất đắc dĩ, cũng mở bài thi ra bắt đầu làm bài.   
…   
Trong phòng bi a xa hoa bên ngoài trường học, một nam sinh khí chất phi phàm được mấy mỹ nữ ăn mặc sexy vây quanh, đang chơi bi a với một người.   
Tuổi của nam sinh này không khác Mạc Phàm mấy, bộ dạng không tính là rất tuấn tú, nhưng hành động phong thái để lộ ra bình tĩnh, ổn trọng không hợp với độ tuổi của anh ta.   
Nam sinh này tên là Vương Kinh Phi, người rất có tiền trong trường trung học Đông Hải.   
Lúc này một người tên Đỗ Duyệt vội vàng chạy vào.   
- Thế nào, tên nhóc kia bị dạy dỗ chưa?   
Vương Kinh Phi lạnh nhạt hỏi, đang ngắm một quả bóng màu hồng nhạt.   
- Chưa ạ.   
Đỗ Duyệt lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói.   
- Hửm?   
Vương Kinh Phi dừng động tác, hỏi:   
- Sao lại thế này?   
- Mạc Phàm kia không chỉ đánh đám người Tống Trung, còn đánh cả chủ nhiệm Nghiêm, không đúng, nói một cách chính xác, Mạc Phàm ép Tống Trung đánh chủ nhiệm Nghiêm, lại ép chủ nhiệm Nghiêm đánh trả.   
Đỗ Duyệt giải thích.   
- A… Lá gan không nhỏ nhỉ.   
Vương Kinh Phi lộ vẻ bất ngờ, tay hơi dùng chút lực, vững vàng đánh quả bóng hồng nhạt vào giữa.   
- Vương thiếu, có cần chúng em đuổi cậu ta ra khỏi trường không?   
Dỗ Duyệt hỏi.   
Tuy nói Tống Trung đánh chủ nhiệm Nghiêm, nhưng Mạc Phàm cũng ra tay, chuyện này đủ để đuổi cậu ta ra khỏi trường rồi.   
Cho dù không đủ, chuyện đuổi Mạc Phàm ra khỏi trường học chỉ cần một câu của Vương thiếu.   
- Đuổi cậu ta đi, còn thu thập cậu ta như thế nào, đúng không, anh họ.   
Vương Kinh Phi nói với người đánh bi a cùng anh ta.   
Người này là Dư Hải huấn luyện viên Taekwondo bị Mạc Phàm đuổi ngày hôm qua.   
- Em họ nói đúng lắm, tên nhóc này dám ra tay đánh Tống Trung và chủ nhiệm Nghiêm, rõ ràng là không coi em ra gì, đuổi học cậu ta thì có lợi cho cậu ta quá.   
Dư Hải cười âm hiểm nói.   
- Ý của Vương thiếu là?   
Đỗ Duyệt khó hiểu hỏi.   
- Bên phía Mạc Quốc Hoa thế nào?   
Vương Kinh Phi đến bên cạnh một mỹ nữ hỏi.   
Mỹ nữ này cao chừng hơn mét bảy, trên cái mũi cao gầy là kính gọng vàng.   
Trước sau lồi lõm mặc trang phục công sở màu trắng trên người, vạt áo trước sơ mi mở rộng ra, có thể nhìn thấy bra ren màu đen bên trong… Bởi vì dáng người có vẻ cao gầy, váy tương đối ngắn, hai đùi lộ hơn phân nửa ở bên ngoài.   
Dáng người như người mẫu cao cấp, ăn mặc nóng bỏng, nhìn một cái làm người ta huyết mạch sôi trào.   
Mỹ nữ như vậy, xung quanh Vương Kinh Phi có hơn 6 người.   
- Đã thúc giục rồi ạ, Mạc Quốc Hoa bảo nhất định ngày mai có thể trả tiền.   
Mỹ nữ kia cười nói.   
- Chỗ Vương Tử Hoa thì sao?   
- Vương tiên sinh nói ông ta nhất định sẽ không để Mạc Quốc Hoa lấy được một phần tiền nào, bảo Vương thiếu yên tâm.   
Mỹ nữ tiếp tục nói.   
- Ừm, tốt lắm.   
Vương Kinh Phi cười mỉa, nói với Dư Hải:   
- Chờ xem, ngày mai cậu ta sẽ tới xin lỗi, không chỉ cậu ta, cha cậu ta cũng sẽ cầu xin tha thứ, đến lúc đó anh muốn thu thập bọn họ thế nào đều nghe theo anh.   
- Cảm ơn em họ.   
Dư Hải cười đắc ý, trong mắt hiện lên chút tàn nhẫn.   
Đỗ Duyệt hiểu ý của Vương Kinh Phi, lúc này lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó lại hỏi:   
- Bên phía trường học thì sao ạ?   
Quản lý trường học còn đợi Vương Kinh Phi trả lời, chỉ cần một câu của Vương Kinh Phi, liền đuổi Mạc Phàm.   
- Để cậu ta làm gì thì làm đi.   
- Dạ!   
…   
Lớp hai năm ba, chủ nhiệm Nghiêm và Tống Trung tự phạt xong sớm chật vật rời đi, phòng học lại yên tĩnh như cũ.   
- Tôi đã gọi điện cho cha tôi rồi, ông ấy có thể sắp xếp cho cậu đến trường trung học số hai không kém trung học Đông Hải mấy, cậu nhanh đi thôi.   
Hai tay Vương Vân để trước ngực, gần như ra lệnh nói.   
Một học sinh mới tới hai ngày, đánh Triệu Phi đội bóng rổ, lại đuổi huấn luyện viên Taekwondo, hôm nay còn đánh chủ nhiệm của phòng giáo vụ và người của Vương Kinh Phi.   
Vậy mà cô còn dựa vào quan hệ của cha, giúp người biết chưa đến hai ngày tìm đường lui, cô thật sự không biết Mạc Phàm điên rồi hay mình điên rồi.   
Vương Vân mới mở miệng, cả lớp đều sợ ngây người, trong đó cũng bao gồm Bàn Tử vừa qua cơn kinh hồn.   
Bình thường lớp trưởng đều hung dữ, không ngờ lại nhiệt tình như vậy.   
Mạc Phàm không bất ngờ một chút nào, thực ra lớp trưởng nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, thích bênh vực kẻ yếu nhưng có đôi khi lại do dự, nhìn thì rất hung dữ, cũng rất mềm lòng, hơn nữa không thích nợ nhân tình người khác, kiếp trước ra mặt giúp hắn không ít lần.   
- Vì sao phải đi, tôi không sai đúng không?   
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, hỏi.   
Lông mày Vương Vân nhíu lại, tức muốn chết.   
Tuy Mạc Phàm vừa ngăn cản Tống Trung, nhìn như giúp cô một tay, nhưng việc này đều vì Mạc Phàm mà ra.   
Cô tốt bụng giúp Mạc Phàm, vậy mà người này còn từ chối.   
- Cậu biết đúng sai, chẳng lẽ cậu không sợ phiền phức?   
- Ngay cả đúng sai cũng không biết, mới là phiền phức lớn nhất.   
Mạc Phàm cười không thèm để ý nói.   
- Cậu có biết cậu đang nói gì không?   
Vương Vân nói.   
- Biết rõ ràng là đúng, lại chạy, giống như là không biết đúng sai, như lớp trưởng vậy, rõ ràng muốn làm họa sĩ, lại chuẩn bị thi Nhân Đại, tiếp tục làm quan.   
Kiếp trước Vương Vân bỏ qua chuyện vẽ thi được Nhân Đại, sau khi tốt nghiệp được phân đến làm việc ở một huyện.   
Nhưng quan trường không hề thuận lợi, hơn nữa trong mắt cô không dung được hạt cát, không lâu sau bị người ta chèn ép xuống.   
Lần gặp mặt cuối cùng, Vương Vân vẽ tranh tự họa cho người ta ở đầu đường.   
- Sao cậu lại biết?   
Vương Vân sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.   
Cô thích vẽ tranh, cho đến bây giờ còn chưa từng nói với bạn học, sao Mạc Phàm lại biết?   
Mạc Phàm vừa định mở miệng, một đại hán mặc đồ đen đeo kính đi vào phòng học, nhìn thấy Mạc Phàm vội cung kính đi đến, nói nhỏ vài câu bên tai Mạc Phàm.   
Lông mày Mạc Phàm nhướng lên, hiệu suất thật cao, nhanh như vậy đã tìm được rồi.   
- Tôi có việc ra ngoài, xin nghỉ, lớp trưởng có thể suy xét, tôi cảm thấy cô học vẽ có tiền đồ hơn thi Nhân Đại nhiều, không ngại thử xem.   
Mạc Phàm nhắc nhở một câu, sau đó rời khỏi phòng với người mặc đồ đen, trong đầu Vương Vân là gió bão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.