Thần Y Trọng Sinh

Chương 65:




Thành công đến Trúc Cơ, lúc này mới tương đương vào Tu Tiên Đạo, có thể sử dụng pháp thuật, sau này tiên phàm khác biệt.   
Cho dù chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng không hề giống như trước.   
Huống chi hắn ngưng tụ được Đạo Cơ màu tím.   
Đạo Cơ chia ra làm màu xanh, màu đỏ, màu trắng, màu vàng, màu tím, Đạo Cơ ngũ sắc, Đạo Cơ thất thải.   
Đạo Cơ màu xanh là kém nhất, tỷ lệ ngưng kết Kim Đan không đủ một, màu đỏ đứng sau.   
Màu trắng là Đạo Cơ vô hạ, chỉ có linh khí thuần khiết đến trình độ nhất định mới tạo rađược Đạo Cơ màu trắng, kiếp trước hắn là Đạo Cơ màu trắng.   
Màu vàng và màu tím là Đạo Cơ hiếm thấy, công pháp thông thường rất khó tu luyện ra Đạo Cơ như vậy.   
Ngũ sắc và thất thải gần như chỉ có trong truyền thuyết, chưa ai thấy qua.   
Kiếp trước hắn không tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, không ngờ có thể tạo ra Đạo Cơ màu tím.   
Tuy chỉ là màu tím nhạt, nhưng đợi cô đọng chân hỏa, rèn luyện Đạo Cơ, tiến thêm bước nữa cũng không phải không có khả năng.   
Có Đạo Cơ màu tím, kích động trong mắt Mạc Phàm cũng dày hơn chút.   
Không nói đến linh khí thiếu thốn ở Địa Cầu, cho dù ở Tu Chân giới, một Đại Thiên Kiêu Quân Khương Lâm cũng chỉ là Đạo Cơ màu tím.   
Bây giờ hắn cũng có Đạo Cơ màu tím, lại một bước tiến vào báo thù.   
Tâm trí 500 năm làm hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, thân thể như hắc động, hấp dẫn linh khí loãng xung quanh, củng cố Đạo Cơ.   
…   
Ngồi xuống đó là một đêm, một cuộc điện thoại làm Mạc Phàm giật mình tỉnh từ trong ngồi thiền.   
Một dãy số xa lạ gọi đến, còn là số riêng.   
Mạc Phàm do dự nghe máy.   
Người biết số này không nhiều lắm, nhưng không phải người có quan hệ với hắn.   
- Tiểu Phàm, là mẹ, con ở Đông Hải có khỏe không?   
Một giọng nói quen thuộc truyền từ điện thoại đến, trong giọng nói mang theo nồng đậm thân thiết.   
Mạc Phàm giật mình, cho dù trải qua 500 năm làm tâm trí hắn kiên cố, lúc này cũng bị hoảng hốt, trong mắt mờ mờ ảo ảo có lệ.   
Giọng nói rõ ràng, giống như qua hơn 500 năm, lọt vào tai hắn.   
Năm đó Lâm Khuynh Thiên vì ép hắn và Tuyết Nhi chia tay, làm hại cha hắn bệnh cũ tái phát, nhưng không có tiền chữa bệnh, không lâu sau liền đi đời nhà ma.   
Tháng thứ ba khi cha rời đi, lão mẹ nói một câu với hắn trong điện thoại:   
- Chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, mẹ đi tìm cha con rồi.   
Nói xong lão mẹ uống một lọ thuốc ngủ tự sát, khi hắn nhìn thấy lão mẹ, đã là một thi thể lạnh lẽo.   
Sau đó lại nghe thấy giọng nói của mẹ, là ở trong mơ.   
- 500 năm, ha ha!   
Mạc Phàm rưng rưng cười khổ.   
Bên kia điện thoại, mẹ Mạc Phàm thấy Mạc Phàm không nói lời nào, cho rằng Mạc Phàm không nghe thấy bà nói.   
- Tiểu Phàm, là mẹ đây, mẹ dùng điện thoại của bác cả con gọi điện cho con.   
Sao Mạc Phàm có thể không nghe ra, cho dù hắn hóa thành tro cũng có thể nghe được, hít sâu một hơi, tâm tình bình tĩnh lại.   
- Mẹ, con rất tốt, cha con đâu?   
- Anh, ở thành phố chơi vui không, cha đi thành phố Đông Hải rồi.   
Một giọng nói thanh thúy non nớt truyền từ trong điện thoại đến.   
Giọng nói này là của em gái hắn, Mạc Vũ.   
Kiếp trước cha mẹ hắn liên tục rời đi, hắn và Tuyết Nhi chia tay.   
Lâm Khuynh Thiên vẫn không bỏ qua như cũ, cũng vì hắn chiếm được lần đầu tiên của Tuyết Nhi, vốn là tạo ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn hại Bàn Tử, lại ép ông xã của em gái và em gái chia tay.   
Hai đứa trẻ không chia cho em gái một đứa, ngay cả em gái đi gặp cũng bị từ chối, còn dùng gậy đánh em gái thương tích đầy mình.   
Em gái tuyệt vọng, cuối cùng nhảy xuống hồ Vong Tình của tỉnh Giang Nam.   
Lúc này em gái và Tiểu Ngọc bằng tuổi nhau, chỉ có 11, 12 tuổi.   
Chuyện cũ quay lại, mũi Mạc Phàm chua xót, nhanh chóng khôi phục lại bình thường.   
Cho dù kiếp trước thế nào, hắn đều mang theo trí nhớ y tiên 500 năm quay về.   
Kiếp trước hắn bất lực, một đời này cho dù làm long trời lở đất, sông cạn đá mòn, hắn cũng phải che chở bọn họ chu toàn.   
- Nhóc con chỉ biết chơi, thành phố rất thú vị, hôm nào anh mang em và cha mẹ tới thành phố chơi.   
Mạc Phàm cười nói:   
- Đúng rồi, cha tới thành phố làm gì ạ?   
- Cha con nghe nói chú Vương ở Đông Hải, liền qua tìm ông ta, xem có thể lấy về được chút tiền không.   
Mẹ Mạc Phàm giải thích.   
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, hắn biết chú Vương lão mẹ nói, tên là Vương Tử Hoa, là bạn hợp tác lúc trước của cha.   
Cha làm buôn bán thuốc, sau khi thu gom dược liệu trải qua quá trình xử lý, liền bán cho Vương Tử Hoa.   
Vương Tử Hoa ít khi đưa tiền mặt, cũng không có chi phiếu chuyển khoản, đều chỉ ghi giấy nợ.   
Vương Tử Hoa nợ sổ sách rất nhiều, cũng là một trong những nguyên nhân cha buôn bán dược liệu bị phá sản.   
Vương Tử Hoa không trả tiền nợ, không có vốn lưu động, không thu được dược liệu, cũng không có biện pháp trả tiền cho công nhân, còn thiếu bước đi vay.   
Thân thích vừa thấy thế không đúng, ôm tiền chạy trốn.   
Cho dù công ty phá sản, Vương Tử Hoa vẫn nợ nhà bọn họ không ít tiền, còn không chịu trả.   
Hắn nhớ rõ cha tới thành phố tìm Vương Tử Hoa, quả thật tìm được, còn cùng ăn tối với Vương Tử Hoa.   
Nhưng khi cha mở miệng đòi tiền Vương Tử Hoa, Vương Tử Hoa lại nói ra yêu cầu, một ly rượu trắng một vạn tệ.   
Cha còn tưởng rằng là chén rượu nhỏ, vui vẻ đồng ý.   
Ai biết trước đó Vương Tử Hoa đã sai người đổi thành bát lớn, một bát gần hai lượng rượu trắng.   
Cha vì có thể lấy lại một chút tiền, dứt khoát liều mạng, uống vào tổng cộng 16 chén, nói cách khác hơn 3 cân rượu trắng.   
Cuối cùng trúng độc cồn đưa vào bệnh viện, Vương Tử Hoa để lại 5 vạn tệ rồi rời đi, lúc gần đi còn bảo vệ sĩ lấy tất cả giấy nợ trên người cha.   
5 vạn kia đều dùng để chữa bệnh cho cha, ở bệnh viện nửa tháng, lúc này mới giữ được mạng.   
Từ đó về sau, thân thể của cha không được như trước, tinh khí thần đều yếu hơn trước kia nhiều, không còn ánh mắt sắc bén như trước.   
Tiền bạc không lấy được, thân thể cũng bị thương tổn, còn bị Ngô Hân mẹ kế của chị họ nhục nhã.   
Hắn nhớ rõ chuyện này nửa tháng sau mới xảy ra, không ngờ hôm nay cha đã đến thành phố Đông Hải tìm Vương Tử Hoa đòi nợ.   
- Cha có nói ở nơi nào không?   
Mạc Phàm hỏi.   
Hắn nhất định phải ngăn cản chuyện này, nhưng thành phố Đông Hải rộng như vậy, hắn đi đâu tìm đây?   
- Con muốn làm gì, chuyện trong nhà, con mặc kệ đi, an tâm đến trường là được.   
Mẹ Mạc Phàm nói.   
- Chị họ thuê nhà cho con, nếu buổi tối cha không có chỗ ở, có thể đến chỗ con.   
Mạc Phàm nói dối.   
Hắn không thể nói chuyện xảy ra kiếp trước, chắc chắn lão mẹ và em gái sẽ không tin hắn.   
- A… Hình như là ở vùng Đông Hải mới, chú Vương mở một công ty y dược ở đó, cụ thể thì mẹ không biết.   
- Vùng Đông Hải mới, công ty y dược sao?   
Lông mày Mạc Phàm nhướng lên.   
Hai điều kiện này đã làm phạm vi nhỏ lại không ít, hơn nữa thêm cái tên Vương Tử Hoa này, đủ tìm được ông ta.   
- Mẹ, cha con thiếu nợ bao nhiêu tiền?   
Mạc Phàm hỏi.   
Kiếp trước hắn chỉ biết là một con số không nhỏ.   
- Chắc hơn 5000 vạn?   
Mẹ Mạc Phàm do dự nói.   
5000 vạn sao? Mạc Phàm nhíu mày.   
Hắn và lão mẹ còn cả em gái nói vài câu, rồi tắt điện thoại.   
Hắn suy nghĩ một lát, lấy hai tờ giấy viết vài dòng, lại gọi điện thoại, lên tiếng chào hỏi mẹ con Tiểu Ngọc rồi rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.