Thần Y Trọng Sinh

Chương 641:




- Trận Linh?Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn lão giả kiêu ngạo này một cái, trong mắt hiện lên dị sắc.  
Chỉ riêng Trận Linh này, cường đại hơn mẫu cổ Trận Linh ngàn năm ở biệt thự số 9 của hắn.  
Thực lực cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong thì không nói, trí tuệ cũng không kém người bình thường.  
Mạc Phàm hơi kinh hãi, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục như thường.  
Hắn không quan tâm lão giả này, một đám pháp ấn trong tay hắn tiếp tục bay về phía trước, bay về phía lão giả kia.  
Hắn không sợ bản thể của Trận Linh này, một Trận Linh hắn càng không sợ.  
Hắn có không ít động phủ ở Tu Chân giới, trong đó có rất nhiều là đạt được do cơ duyên xảo hợp.  
Hắn thu thập Trận Linh trong động phủ không ít lần, bất kỳ một Trận Linh nào cũng hơn cái này.  
Trận Linh này muốn phản kháng hắn, nằm mơ.  
Linh tuyền, dược điền, Trận Linh Tiên Thiên đỉnh phong, trang viên này, hắn đã định rồi.  
- Tiểu tử, cậu muốn chết à.  
Lão giả kiêu ngạo nói, tròng mắt hơi híp lại, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.  
Vẻ mặt Mạc Phàm không thay đổi, vẫn không thèm quan tâm như trước.  
- Tiểu tử, cậu đã cố chấp như thế, vậy trở thành vong hồn trong động thiên Viên gia chúng tôi đi.  
Lão giả thấy Mạc Phàm thờ ơ, nhướn mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.  
Một tiểu tử ngoại tộc, cũng dám mơ ước động thiên của Viên gia bọn họ.  
Đồ của Viên gia bọn họ, chỉ có thể là của Viên gia, những người khác đều phải chết.  
Tay ông ta để ra sau lưng, rút kiếm đồng tiền ra.  
Trường kiếm của ông ta vung lên, trường kiếm khí dài mười trượng giống như một cây thiên trụ chém mạnh về phía Mạc Phàm.  
Theo đạo kiếm khí này hạ xuống, không khí tựa như nước chảy chảy sang hai bên, mặt đất cũng lắc lư liên tục, như có người lay động đất đai trong động thiên.  
Một kiếm như vậy, cho dù là một tòa tiểu lâu cũng bị chém nát, rõ ràng là muốn đẩy Mạc Phàm vào chỗ chết.  
Không đợi kiếm khí chém vào đầu, mí mắt của Mạc Phàm khẽ nâng lên, một tay vươn ra.  
- Tỏa!  
Năm ngón tay hắn nắm chặt, pháp ấn hóa thành từng sợi xiềng xích.  
“Keng!” Xiềng xích như rắn quấn lấy lão giả, bao gồm cả trường kiếm khí mười trượng trong tay lão giả nữa, kiếm khí dừng lại cách đỉnh đầu Mạc Phàm chưa tới một thước.  
- Tiểu tử, cậu cho rằng thứ này có thể trói buộc được tôi sao, tôi nói cho cậu biết, ở đây tôi là thần, trừ phi cậu là cao thủ Thần Cảnh, nếu không không làm gì được tôi đâu.  
Lão giả kiêu ngạo nói.  
Trận Linh như thần trong Hộ Sơn Đại Trận, động là có thể động tất cả trận pháp trong đại trận, xé rách núi sông, một ý niệm trong đầu tất cả linh khí ở đây đều để Trận Linh sử dụng.  
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.  
- Ông thử xem thì biết.  
- Lôi tới!  
Lão giả tức giận quát.  
Phù văn trên xiềng xích sáng lên, giọng nói của lão giả vang vọng trong động thiên, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có một chút phản ứng.  
Vẻ mặt lão giả ngẩn ra, trong mắt đều là khó mà tin.  
Ở đây ông ta là thần linh, trận pháp và linh khí ở đây đều do ông ta khống chế, một tiếng vừa rồi của ông ta, hẳn là sẽ kích hoạt Cửu Tiêu Thiên Lôi Trận, chém tiểu tử ngoại tộc này thành than củi mới đúng, ai biết không có một chút phản ứng.  
Ông ta thân là Trận Linh ngàn năm trong động thiên Viên gia, cho đến bây giờ chưa từng thấy chuyện như thế.  
- Sao có thể như vậy?  
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt ông ta nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.  
Mạc Phàm cười khẽ, pháp thuật này có tên là Phược Thần Tỏa, là thứ chuyên đối phó Trận Linh.  
Chỉ cần Trận Linh bị khóa lại, sẽ cắt đứt liên hệ với Hộ Sơn Đại Trận trong lúc đó.  
Không có Hộ Sơn Đại Trận, Trận Linh chỉ là linh thể như đồng hồ cát, hạt cát rơi hết, ông ta không có năng lực chống cự.  
Không có một chút gì.  
- Bởi vì ông quá yếu.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
- Làm sao có thể?  
Lão giả khó có thể tin nói.  
Trước khi ông ta thành Trận Linh, là một đạo phân thần của lão tổ Viên gia, có được thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.  
Theo ông ta biết, gần trăm năm qua Hoa Hạ không có cao thủ Thần Cảnh xuất hiện, Tiên Thiên đỉnh phong đứng trên đỉnh, thực lực này còn yếu sao?  
Chàng thanh niên xông vào động phủ Viên gia bọn họ, rốt cuộc là ai?  
Trong lúc này, lão giả không còn cao ngạo như trước.  
Mạc Phàm lắc đầu cười, bàn tay vung lên, xiềng xích kéo mạnh lão giả ném xuống đất.  
“Rầm!” Lão giả đập mạnh xuống đất, đất đai run rẩy, bụi đất bay tứ phía.  
Mạc Phàm đi dọc theo bậc thang, đi đến trước mặt lão giả vô cùng chật vật.  
- Bây giờ có thể rồi chứ?  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
- Cậu, tiểu tử, cho dù chết, cậu cũng đừng nghĩ có được động thiên Viên gia chúng tôi, cậu cũng ở lại nơi này luôn đi.  
Lão giả nhíu mày, tức giận nói.  
Ông ta là phân thần của lão tổ Viên gia, tất nhiên cũng mang theo ý chí của lão tổ Viên gia.  
Khi lão tổ Viên gia còn sống, không chỉ vô địch giới pháp đạo, võ đạo, cho dù là đế vương lúc đó cũng phải cung kính ông ta, được mọi người gọi là Hoạt Thần Tiên.  
Một tiểu tử vô danh như thế, không chỉ xâm nhập động thiên Viên gia bọn họ, có ý đồ đoạt tài sản Viên gia, còn khiến ông ta không có năng lực đánh trả.  
Điều này làm ông ta không thể tiếp nhận, trừ phi là thần tiên, nếu không không ai được làm như vậy với ông ta.  
Người nào dám mạo phạm ông ta, người đó chết.  
Ông ta vừa mới nói xong, một đám phù văn đỏ như máu xuất hiện quanh người ông ta.  
Thân thể bị xiềng xích trói lại của ông ta như khí cầu được bơm lên, nhanh chóng bành trướng.  
Những phù văn này sáng lên, cả động thiên như hồ nước được đun sôi, không khí từ hơn 20 độ, trong chớp mắt biến thành hơn 50 độ.  
Mạc Phàm không chút hoang mang, chỉ lắc đầu.  
Trận Linh tự nổ, đều vô cùng phiền phức với không ít người.  
Chỉ cần tự bạo thành công, linh tuyền, linh dược và mọi thứ trong trang viên sẽ bị hủy.  
Nhưng tự bạo trước mặt y tiên bất tử hắn, quả thực là chuyện viễn tưởng.  
Hắn thân là y tiên, không chỉ nắm trong tay sinh tử con người, Trận Linh cũng như vậy.  
Cho ngươi chết, ngươi không sống được, cho ngươi sống, ngươi cũng không sống được.  
Chân hắn khẽ động, đến bên cạnh Trận Linh, một ký hiệu trong lòng bàn tay rất giống chữ “Phong” xuất hiện, một chưởng đánh vào người lão giả.  
- Phong!  
“Rầm!” Lão giả lập tức bay ngược về sau, ngã mạnh xuống nơi cách trăm mét.  
Hai mắt lão giả mở to, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin.  
Rõ ràng Mạc Phàm chỉ vỗ một chưởng, cấm chế Thiên Lôi Địa Hỏa Trận cuối cùng mà ông ta có thể động bị che lại.  
Ông ta không đánh lại được Mạc Phàm, cũng không chết được, hoàn toàn bị đùa giỡn trong tay.  
- Rốt cuộc tiểu tử này là ai?  
Lão giả nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khiếp sợ nói.  
Không đợi ông ta nghĩ ra đáp án, Mạc Phàm đã đến trước người ông ta.  
- Huyết mạch Viên gia ông đã đứt, Lâm gia đã diệt Viên gia, trang viên này là của tôi, xem như thù lao tôi diệt Lâm gia, ông có thể lựa chọn thần phục tôi, hay bị tôi xóa trí nhớ.  
Lão giả nhìn chằm chằm Mạc Phàm, con mắt khẽ đảo.  
Ông ta đường đường là một đạo phân thần của lão tổ Viên gia, phải thần phục một đứa bé ít tuổi hơn ông ta rất nhiều sao?  
- Ông đã khó xử như thế, tôi nên xóa trí nhớ của ông tốt hơn.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Không để lão giả từ chối, một tay hắn vỗ vào đầu lão giả, phù văn như nước chảy rót vào trong cơ thể ông ta.  
Vẻ mặt lão giả ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.  
Một phút sau, lão giả biến thành một thanh niên trẻ tuổi, đạo bào trên người cũng biến thành tây trang.  
- Chủ nhân!  
Chàng thanh niên cung kính nói với Mạc Phàm.  
Mạc Phàm đáp lại, tay giơ lên, xiềng xích trên người chàng thanh niên biến mất.Cũng đúng lúc này, một giọng nói truyền từ cửa động thiên đến.  
- Tiểu tử, trong thời gian ngắn như thế, vậy mà Trận Linh đã bị cậu thu phục, đúng là có chút bản lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.