Thần Y Trọng Sinh

Chương 629:




Mạc Phàm cười khẽ, cũng tiến vào theo.  
Sảnh bán đấu giá không lớn, nhưng trang trí vô cùng xa hoa, bên trong đã có không ít người.  
Rất nhiều người tụm tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, nhìn thấy Mạc Phàm tiến vào, không ít người nhìn với vẻ khinh thường.  
- Tiểu tử này muốn tranh Viên Gia Trang với Lâm thiếu sao?  
Một người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hỏi.  
- Không sai, chính là cậu ta.  
Một người đàn ông cao gầy vừa thấy Mạc Phàm nói chuyện với Lâm Khuynh Thiên nói.  
- Tiểu tử này là công tử nhà ai thế, sao tôi thấylạ mặt vậy?  
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.  
Nếu thuộc người cùng tầng với bọn họ, tuy có một số người không biết tên, nhưng trên cơ bản sẽ không lạ mặt.  
- Hình như họ Mạc, cụ thể nhà ai thì không biết, nghe giọng hình như người Đông Hải, ông từng nghe nói Đông Hải có Mạc gia nào lợi hại không?  
Người đàn ông cao gầy nói.  
- Trái lại Đông Hải có hai người trâu họ Mạc, một người tên là Mạc Phàm, một thần y thần long kiến thủ bất kiến vĩ, một người khác là Mạc đại sư, cao thủ đứng đầu Đông Hải, cậu cảm thấy cậu ta giống ai trong hai người?  
Người đàn ông híp mắt, cười hỏi.  
- Tôi thấy cậu ta giống cháu hai người kia?  
Người đàn ông cao gầy cười khinh thường nói.  
- Nếu là cháu hai người kia còn tốt, chỉ sợ cậu ta không phải cháu hai người kia, vậy thì…  
- Hô hô, nói không sai.  
Hai người cười to.  
Tuy những người khác không nói gì thêm, đều là biểu cảm xem trò hay.  
Một tiểu tử vô danh bán đấu giá vớiLâm Khuynh Thiên trong hội đấu giá, hôm nay coi như không tới vô ích.  
An Hiểu Hiên nghe thấy mấy người này nói, nhún vai bất đắc dĩ.  
- Nghe thấy chưa, cậu tới phòng đấu giá này, không chỉ là tìm phiền phức, căn bản chính là tự rước lấy nhục.  
- Vậy tôi nói cho cô biết, bọn họ là đang tìm chết đó?  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người nói chuyện, thản nhiên nói.  
- Được rồi, Mạc thiếu gia, tôi ở đây nhìn, là anh sắp chết, hay đám người kia sắp chết, còn nữa đừng quên đánh cược giữa chúng ta.  
An Hiểu Hiên chẳng muốn đấu võ mồm với Mạc Phàm, dùng kết quả nói chuyện đi.  
- Yên tâm đi, chỉ cần cô không mất mặt là được.  
Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.  
- Anh.  
An Hiểu Hiên tức đến mức trừng mắt, giận dỗi đến chỗ vị trí cuối cùng, hai tay vòng quanh ngực ngồi xuống.  
Cô thật sự muốn nhìn xem, hôm nay Mạc Phàm thắng thế nào.  
Mạc Phàm cười khẽ, cũng tìm một góc ngồi xuống.  
Không lâu sau, bán đấu giá tiến hành đúng giờ, sảnh bán đấu giá yên tĩnh lại.  
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi lên bàn đấu giá, hai mỹ nữ cao gầy mặc sườn xám nâng một thứ được vải đỏ che kín đi lên đài đấu giá.  
- Hoan nghênh các vị đến phòng đấu giá Đường Triều của chúng tôi, bán đấu giá sắp bắt đầu, mời mọi người xem trước một chút, vật phẩm bán đấu giá lần này của chúng tôi.  
Bán đấu giá sư nói vài câu khách sáo, mở vải đỏ ra.  
ấ ấ ầ ế ổMột mô hình Viên Gia Trang xuất hiện dưới vải đỏ, lưỡng sơn giáp nhất thủy, trang viên ở giữa sơn thủy, bên trong có đình đài lầu các, như sơn trang nghỉ hè của đế vương cổ đại.  
Tuy rất nhiều người không tới tham gia bán đấu giá, hai mắt vẫn sáng lên.  
- Trang viên thật đẹp, chỉ là…  
Mạc Phàm nhìn thoáng qua mô hình này, hai mắt lập tức sáng lên.  
Tối qua hắn chỉ nhìn thoáng qua Viên Gia Trang ở bên ngoài, chỉ đoán Viên Gia Trang là long địa, bị người ta sửa trận pháp, dẫn đến linh khí nội liễm.  
Nhưng hiện giờ nhìn thấy toàn cảnh sơn thủy trong trang viên, bỗng nhiên hắn cảm thấy không đơn giản như thế, có khả năng chỗ này không chỉ là long địa.  
Bán đấu giá sư thấy nhiều ánh mắt bị hấp dẫn, trên mặt lộ ra tươi cười chuyên nghiệp.  
- Đây là Viên Gia Trang bán đấu giá lần này của chúng tôi, trang viên này có lịch sử trên trăm năm, là bảo địa hiếm có ở tỉnh Giang Nam chúng ta, chuyện này hẳn là không cần tôi nhiều lời, giá quy định của trang viên này là 1000 vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn 100 vạn, bây giờ bắt đầu.  
Bán đấu giá sư cười nói.  
Bán đấu giá sư mới nói xong, đại sảnh bán đấu giá vô cùng yên tĩnh.  
Trước khi bọn họ tới đều nhận được tin tức của Lâm gia, Lâm gia muốn trang viên này.  
Nếu người nào dám quấy rối ở hội đấu giá, là không nể mặt Lâm gia.  
Cho nên bọn họ đến đây cơ bản là cổ động và chúc mừng, dù sao bán đấu giá một trang viên, nếu chỉ có mình Lâm Khuynh Thiên, cũng phải nể mặt anh ta.  
Trong lúc này, gần như trên mặt mọi người đều mang theo tươi cười kỳ lạ, nhìn về phía Mạc Phàm.  
- 1000 vạn!  
Hai mắt Mạc Phàm khép hờ, làm như không nhìn thấy những người này, giơ tay nói.  
Hắn vừa ra giá, sảnh bán đấu giá lập tức dậy sóng tứ phía, vậy mà tiểu tử này dám ra giá.  
- Tiểu tử này muốn biến mất khỏi Giang Nam à.  
Có người lắc đầu cười nói.  
Bọn họ không biết Mạc Phàm có thể ra giá cao đến đâu, nhưng chắc chắn không có khả năng cao như Lâm Khuynh Thiên.  
Lâm Khuynh Thiên có thể dùng 1000 vạn mua đồ, Mạc Phàm lại khiến Lâm Khuynh Thiên mua với giá cao.  
Chắc chắn những chênh lệch này sẽ lấy từ người Mạc Phàm, không trả nổi tiền chỉ có thể trích máu.  
- Hết thuốc chữa.  
An Hiểu Hiên che mắt, không biết nói gì.  
Mạc Phàm muốn cướp Tiểu Tuyết, trang viên Lâm Khuynh Thiên muốn mua, Mạc Phàm cũng muốn cướp, đúng là hết thuốc chữa.  
Lâm Khuynh Thiên nghiêng đầu nhìn Mạc Phàm, cười nhạt.  
- 2000 vạn.  
- 3000 vạn.  
Mạc Phàm không do dự nói.  
Căn biệt thự này là long địa, hắn bắt buộc phải lấy được.  
Hiện giờ trong đó còn giấu thứ hắn chưa nhìn thấu, hắn càng phải lấy được.  
Cho dù giết Lâm Khuynh Thiên, cũng phải lấy được.  
- 6000 vạn.  
Lâm Khuynh Thiên không thèm quan tâm ra giá gấp đôi Mạc Phàm.  
Đối với anh ta, những số tiền này không đáng kể chút nào, du thuyền anh ta mua tổ chức vũ hội mặt nạ đã trên triệu, đừng nói là dùng 6000 vạn mua một khối bảo địa, 6 triệu tính là cái gì.  
Nếu Mạc Phàm muốn chơi, anh ta sẽ chơi với Mạc Phàm tới cùng, xem lần này Mạc Phàm thắng anh ta thế nào.  
- 1 triệu.  
Mạc Phàm nhíu mày nói.  
Trên người hắn chỉ có một tấm thẻ, là tấm thẻ Lý gia Nam Sơn đưa, bên trong vốn có 2 triệu đô la, hiện giờ còn lại 12 triệu nhân dân tệ.  
Nếu nằm ngoài mức độ này, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.  
Mạc Phàm vừa nói giá, xung quanh tràn đầy tiếng thổn thức, ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm thay đổi.  
Mạc Phàm nhìn thế nào cũng chưa tới 20 tuổi, vậy mà mở miệng nói 1 triệu.  
Phải biết rằng quyền hành một gia tộc đều do gia chủ nắm giữ trong tay, cho dù là đại thiếu thế gia có thể nắm giữ tiền cũng có hạn.  
Đại thiếu nhà giàu bình thường, có thể cầm mấy ngàn vạn đã vô cùng khó lường rồi.  
Trừ phi là nhà giàu có siêu cấp như Lâm Khuynh Thiên, gia chủ tương lai, mới có thể cầm tiền trên triệu.  
Mạc Phàm có thể lấy ra một triệu, không đơn giản.  
Lâm Khuynh Thiên khẽ nhếch miệng, trên mặt hiện lên tươi cười đắc ý.  
Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm thân là thần y Đông Hải, giá trị con người rất cao, dù sao cũng là bác sĩ chữa trị ung thư, cho dù mất toàn bộ gia sản cũng có không ít người muốn tìm bác sĩ chữa trị.  
Ai biết một triệu đã bắt đầu bối rối, sao có thể so tiền với anh ta đây.  
- Mạc tiên sinh, tối qua cho cậu thắng, hôm nay người thắng là tôi.  
Lâm Khuynh Thiên cười giơ tay với bán đấu giá sư.  
- Tôi ra 10 triệu.  
10 triệu?  
Giọng nói mới vang lên, xung quanh là thổn thức không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.