Thần Y Trọng Sinh

Chương 61:




Bàn Tử ở đây, hắn còn sợ dọa đến Bàn Tử, nếu Bàn Tử đi rồi.   
Quả đấm nắm chặt, đánh về phía Hoàng Mao.   
- Này này, tiểu tạp chủng, mày muốn làm gì?   
Tên đầu bóng loáng vừa rồi muốn tát Bàn Tử, thấy Mạc Phàm không thành thật, giơ tay ngăn cản trước người Mạc Phàm.   
Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, nắm lấy tay của tên đầu bóng loáng bẻ một cái.   
“Răng rắc!”   
Tiếng xương cốt bị gãy vang lên, cánh tay của tên đầu bóng loãng ngăn cản Mạc Phàm cong thành 90 độ.   
Không còn hình dạng ban đầu, nhìn làm người ta nổi da gà.   
“A a!”   
Tên đầu bóng loãng kêu thảm thiết như giết heo.   
- Mày gọi ai, tiểu tạp chủng sao?   
Mạc Phàm bẻ gãy tay tên đầu bóng, hỏi từng chữ.   
- Buông ông đây ra, nếu không ông đây sẽ cho mày biết, a a a… Tên đầu bóng loáng kêu lên, đau đớn làm bắp thịt trên mặt nhăn lại.   
- Đẹp không?   
Tay còn lại của Mạc Phàm ‘bốp bốp bốp’ lên xuống trái phải mấy cái, dấu tay đỏ bừng hiện lên trên mặt tên đầu bóng loãng.   
- Như vậy đẹp không?   
Hét thảm một tiếng và tiếng bốp bốp bốp cùng vang lên, lập tức làm vẻ mặt thuộc hạ của Hoàng Mao lộ ra vẻ khiếp sợ.   
Động tác của Mạc Phàm thật sự quá nhanh, lại quá hung mãnh, bọn họ hoàn toàn không ngờ Mạc Phàm dám ra tay, càng không ngờ Mạc Phàm có thể trực tiếp bẻ gãy cánh tay tên đầu bóng loáng.   
Theo tình huống thông thường, người bị bọn họ giữ lại không bị dọa gần chết, ồn ào ầm ĩ đã không tệ rồi, chưa có ai dám lớn gan như Mạc Phàm hiện giờ.   
Có tên phản ứng nhanh, rút dao ra chỉ vào Mạc Phàm giận dữ hét:   
- Đồ ranh con, có phải mày không muốn sống nữa có phải không, mau buông A Lượng ra.   
- Muốn, lấy đi!   
Mạc Phàm đá vào bụng tên đầu bóng loáng.   
“Rầm” một tiếng, tên đầu bóng loáng đụng vào tường đối diện, thân thể cong thành hình con tôm, không thể đứng dậy nữa.   
Trong quán đồ nướng, vẻ mặt những người khác sửng sốt, trong mắt tràn đầy lửa giận.   
Nhất là Hoàng Mao, mắt hơi nhíu lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Mạc Phàm, đứng dậy khỏi ghế, đi tới.   
Tiểu muội bên cạnh anh ta cũng đứng dậy, một tay khoác lên vai Hoàng Mao, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.   
Bị giữ lại làm con tin, còn dám ra tay, không biết sống chết.   
- Nhóc con, khá lắm, tuổi không lớn, gan cũng không nhỏ, dám động vào người của tao, nhưng… Nói đến đây, bỗng nhiên giọng nói của Hoàng Mao thay đổi, rất âm trầm:   
- Mày có biết chữ tử viết như thế nào không.   
Cho đến bây giờ đều là anh ta ra tay đánh người, đcủaâu có bị người ta đánh, còn thừa dịp lúc anh ta mất hứng vì thua tiền.   
- Tử, không phải đang viết trên mặt mày à, nhưng mà mày không nhìn ra.   
Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong lòng đã động sát khí.   
Đoạt bạn gái của Bàn Tử, chơi xong rồi còn bắt Bàn Tử đưa tiền đến chuộc, đối xử với bạn tốt nhất kiếp trước của hắn như vậy, cho dù chết trăm lần cũng khó làm tan đi lửa giận trong lòng hắn.   
- Viết trên mặt tao sao? Cậu nhanh xem cho tôi, có không, có không?   
Hoàng Mao vội vàng kéo một thuộc hạ, giả bộ sợ hãi hỏi.   
“Hô hô!”   
Thuộc hạ của anh ta đều bật cười, cười khinh miệt.   
- Trên mặt Tam ca thì em không thấy, trái lại em thấy trên mặt tên nhóc này rồi.   
Một tên Bạch Mao trong đó nói.   
Mạc Phàm chỉ đánh ngã một tên trong bọn họ mà thôi, cứ hung hãn như vậy, cũng không xem ở đây bọn họ có bao nhiêu người, hơn nữa có bao nhiêu người có dao, cậu ta có mấy mạng để giết được bọn họ.   
Xác nhận không có chữ ‘tử’, lúc này Hoàng Mao mới quay đầu lại, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ trêu tức.   
- Ngại quá, trên mặt ông đây không có chữ tử, xem ra tối nay ông đây không tử được rồi, vậy làm sao bây giờ, mày đánh người của ông đây, còn ngông cuồng như vậy.   
- Tam ca, đừng nói lời vô nghĩa với nó, đánh gãy tay chân nó báo thù cho A Lượng trước rồi nói sau.   
Một tên côn đồ có quan hệ tốt với tên đầu bóng loáng vừa rồi nói.   
- Gãy tay chân gì chứ, người ta còn là học sinh đó, đừng làm người ta sợ.   
Người được xưng là Tứ ca giả mù sa mưa răn dạy những người khác.   
Sau đó quay đầu nhiệt tình nói với Mạc Phàm:   
- Bạn trẻ, cậu xem chúng tôi đều không có chạm vào cậu, cậu đã đánh anh em của tôi thành như vậy, chúng tôi cũng không lừa cậu, cậu gọi điện thoại về nhà đi, không nhiều lắm, bốn mươi vạn là được, đó là chi phí chữa trị cho anh em tôi, nói cách khác, đưa cậu đến cục cảnh sát, cậu không chỉ phải bồi thường nhiều tiền như vậy còn ở trong đó một khoảng thời gian, không bằng chúng ta giải quyết riêng thì tốt hơn.   
Mắt những người khác sáng lên, nhao nhao quay đầu nhìn Tứ ca với ánh mắt kính nể.   
- Tứ ca thật thông minh, vậy mà có thể nghĩ đến chuyện này.   
- Bốn mươi vạn, chia đều ra mỗi người cũng được 2 vạn tệ, hai tuần thịt cá cộng thêm chơi đùa một cô bé xinh đẹp cũng không có vấn đề gì.   
- Nhóc con, có nghe thấy không, Tứ ca của chúng tao thấy mày còn nhỏ không hiểu chuyện, không chấp nhặt với mày, nói cách khác đánh gãy tay gãy chân là nhẹ, đánh xong còn phải bồi thường tiền.   
Một tên Hồng Mao nói với Mạc Phàm.   
Ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm như sói đói nhìn thấy dê béo.   
- Nhóc con, nếu Tứ đệ tao đã nói như vậy, lấy ra 40 vạn, tao sẽ không so đo với mày chuyện vừa rồi, thế nào?   
Hoàng Mao cười mỉa nói.   
Mạc Phàm cười, thực sự coi hắn là dê béo mặc người ta xâu xé à.   
- Tao không cần 40 vạn, so với chuyện cho chúng mày 40 vạn, tao càng nguyện ý đánh đám người chúng mày tàn phế hơn.   
Mạc Phàm cười mỉa nói.   
Đám Hoàng Mao sửng sốt, tươi cười trên mặt lập tức cứng ngắc, bị hừng hực lửa giận thay thế.   
Tên nhóc này còn ngông cuồng như vậy, không thu thập chắc chắn sẽ không chịu thua.   
Trong mắt Hoàng Mao hiện lên tàn nhẫn, liếc mắt ra hiệu với người ở cửa.   
Hai người ở cửa hiểu ý, không chút do dự kéo cửa cuốn xuống, muốn đóng cửa lại, tránh để Mạc Phàm chạy trốn mất.   
- Nhóc con, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày đã không biết điều như vậy, vậy thì đi chết đi, đánh gãy tay chân nó trước.   
Hoàng Mao vẫy tay, trên mặt mấy tên tóc dài xoăn lộ ra khí thế hung ác, cầm dao lập tức đi tới chỗ Mạc Phàm.   
Nếu Mạc Phàm thành thật đợi Bàn Tử tới, anh ta sẽ không làm khó Mạc Phàm, tối đa chỉ bị các anh em trêu chọc một chút, chỉ cần cậu ta nhịn một chút là xong việc.   
Nhưng nếu Mạc Phàm muốn chết, anh ta sẽ đưa Mạc Phàm một đoạn, dù sao mặc kệ Mạc Phàm sống hay chết, tên Bàn Tử đáng chết kia đều sẽ mang 10 vạn tới.   
Chỉ cần lấy được tiền, tên Bàn Tử kia còn làm được gì?   
Sau bếp, ông chủ và nhân viên nghe thấy âm thanh phía trước, sắc mặt thay đổi.   
Tên Hoàng Mao này nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng độc ác căn bản không phải là người.   
Lúc trước anh ta cướp đoạt bạn gái của một tên côn đồ khác, người phụ nữ kia sống chết không đồng ý, anh ta mang theo vài người bắt tên côn đồ kia.   
Trước mặt cô bé kia, để tên côn đồ lên trên bàn gỗ, rõ ràng đã đánh gãy tay chân của người ta, còn bẻ gãy năm ngón tay nữa.   
Sau đó một tiểu đệ của anh ta giúp anh ta nhận tội, nên anh ta mới không phải vào tù, tiếng tăm còn lớn hơn, thành lão đại của nhóm côn đồ này.   
- Người học sinh này động vào Hoàng Mao, thật sự là tự tìm khổ, không phải nhịn một chút là qua sao, cứ trêu chọc tên Hoàng Mao này làm gì?   
- Có cần gọi điện thoại báo cảnh sát hay không?   
- Sau bếp không có tín hiệu, không gọi được.   
Ông chủ liếc mắt nhìn người phục vụ một cái nói.   
Người phục vụ thấy di động vẫn có tín hiệu, cũng không nói gì, cất điện thoại đi.   
Mạc Phàm nhìn dao trong tay mấy tên tóc dài xoăn, trên mặt không có một chút sợ hãi nào, trái lại còn nở nụ cười.   
Sau khi trọng sinh gặp Bàn Tử lần đầu tiên, không thể tay không, đưa cho cậu ấy một phần quà gặp mặt trước.   
Kiếp trước chưa từng thay đổi, từ giờ trở đi sẽ thay đổi.   
Hắn nhìn đồng hồ treo tường, bước từng bước lên trước, khí thế thay đổi, những lời nói trong miệng hắn bật ra.   
- Nói cho tao biết Hoàng Dao Dao ở đâu, sống, không nói, chết!   
Giọng nói giống như đến từ địa ngục Cửu U.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.