Thần Y Trọng Sinh

Chương 598:




- Chúng ta đi coi.  
Hiên Viên Thai hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, dẫn mấy thuộc hạ đến bên cạnh cửa sổ.  
Sắp bắt đầu nhiệm vụ rồi, xem Mạc Phàm có bản lĩnh gì sống sót.  
Đám Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử nheo mắt lại, trong mắt hiện lên lo lắng.  
Nhiệm vụ lần này khiến trưởng lão thay đổi chủ ý, phái hai tiểu đội Thanh Long Bạch Hổ cùng chiến đấu, chắc chắn không đơn giản.  
Còn chưa bắt đầu nhiệm vụ, Thanh Long và Bạch Hổ đã ầm ĩ như thế, chắc là nhiệm vụ khó làm rồi.  
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong con ngươi không có một chút gợn sóng, nhìn qua cửa sổ nhìn giáo đường đối diện.  
Giáo đường một khắc trước còn vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, sáu cái đèn trên gác chuông lập tức sáng lên.  
Một màn này ở trong mắt người thường, chỉ là sáu ngọn đèn sáng mà thôi.  
Nhưng ở trong mắt đám Mạc Phàm, sáu ngọn đèn này sáng lên, linh khí khổng lổ từ dưới nền đất xuất hiện, như kình ngư phun nước, xông lên đỉnh gác chuông.  
Kim tuyến mắt thường không thể nhìn thấy bắn ra từ sáu ngọn đèn.  
12 đạo kim tuyến nhanh chóng tụ lại một chỗ, quay xung quanh giáo đường hình thành Lục Giác Tinh Mang.  
Lục Giác Tinh Mang vừa hình thành, giữa tinh mang, trên vách tường bên ngoài giáo đường chủ điện, một số văn tự như kinh văn phát sáng từ dưới hướng lên trên.  
Rất nhanh văn tự trên chủ điện phát sáng toàn bộ.  
Đúng lúc này, một đạo cột sáng màu vàng có kích thước bằng cánh tay, bắn từ trên chủ điện và thập tự giá ra, xông thẳng lên trên trời, biến mất trong tầng mây ban đêm.  
“Bùm” giống như một quả bom nổ tung trong không trung, không khí chấn động, dòng khí vô cùng cường đại hóa thành kình phong thổi ra xung quanh.  
Kim quang cao ngút trời có thể nhìn thấy được, tầng mây trên bầu trời giống như có lỗ hổng do nổ tung tạo ra, một cái động sâu không thấy đáy xuất hiện trên không giáo đường, bao phủ giáo đường ở bên trong.  
Khí tức thần thánh, cường đại, cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, dù là Mạc Phàm cũng nhướn mày lên, hô hấp có chút không thông.  
- Đây là nghi thức hàng lâm sao?  
Long Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Lục Giác Tinh Mang và cột sáng, hỏi.  
Long Tổ có ghi lại nghi thức hàng lâm của Thần Điện, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nghi thức hàng lâm.  
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lam quang, nhíu mày, dị sắc lóe lên.  
- Không giống lắm.  
- Nói giống như Long Vương đại nhân chúng ta từng thấy rồi ấy, không phải sợ rồi đấy chứ?  
Hiên Viên Thai nhướn mày, cười mỉa nói.  
Cử hành nghi thức hàng lâm đều vô cùng bí ẩn, ở nơi không ai có thể phát hiện ra.  
Ông ta chưa từng thấy nghi thức hàng lâm, một tiểu tử 16 tuổi như Mạc Phàm từng thấy rồi sao?  
- Chỉ là thiên sứ hàng lâm mà thôi, căn bản không cần thấy, những thứ tôi thấy tuyệt đối không phải ông có thể nghĩ đến.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Stars phương Tây ở Tu Chân giới bị thiên sứ chiếm lĩnh, hắn từng thấy vô số thiên sứ, quả thật chưa từng thấy nghi thức thiên sứ hàng lâm, bởi vì hắn không cần nhìn thiên sứ hàng lâm.  
Thần vương của Thiên Sứ Nhất Tộc hàng lâm, trái lại hắn từng thấy vài lần.  
Nghi thức này có phần giống nghi thức hàng lâm, nhưng giống như có phần không giống.  
Hiên Viên Thai nhếch miệng, cười khinh thường.  
- Nếu kiến thức của Long Vương rộng như vậy, không bằng như vậy đi, Bạch Hổ chúng tôi phụ trách ba tòa gác chuông bên trái, Thanh Long các cậu phụ trách ba tòa gác chuông bên phải, còn nữa, bỗng nhiên thân thể con tôi không khỏe, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tiểu đội của cậu, có thể cho thằng bé tạm thời theo tiểu đội Bạch Hổ chúng tôi không?  
Một khi bắt đầu nghi thức hàng lâm, hẳn là lúc phòng ngự trong giáo đường yếu nhất.  
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, bọn họ chỉ cần giết nhân viên thần chức chủ trì nghi thức trong gác chuông, nghi thức tự sụp đổ, nhiệm vụ cơ bản hoàn thành một nửa.  
Hiên Viên Thai vừa nói câu này, sắc mặt đám Long Nhược Tuyết khó coi.  
Ba tòa gác chuông bên trái cách chủ điện xa không ít, cũng tương đối an toàn hơn, nếu có gì ngoài ý muốn, bọn họ có thể rút lui một cách dễ dàng, bên phải thì không dễ dàng như vậy.  
Hơn nữa Bạch Hổ dẫn Hiên Viên Long đi, tiểu Thanh Long Trận của tiểu đội Thanh Long bọn họ không có biện pháp tiến hành.  
Hiên Viên Thai làm như vậy, xem thì như làm nhiệm vụ nguy hiểm với bọn họ, nhưng làm bọn họ mất đi vũ khí tự bảo vệ mình.  
Hiên Viên Thai thấy sắc mặt đám Long Nhược Tuyết lo lắng, giả mù sa mưa nói.  
- Yên tâm đi, tuy chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao đều là người Long Tổ, nếu các cô gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ không thấy chết mà không cứu.  
- Chuyện này…  
Đám Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm lựa chọn.  
- Không thành vấn đề, nhưng nếu Hiên Viên Long xảy ra chuyện, ông phụ trách là được.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Một Hiên Viên Long thôi mà, không có anh ta trên Địa Cầu vẫn sẽ quay 24 giờ như trước.  
- Cái gì?  
Mắt Long Nhược Tuyết mở to.  
- Tên lưu manh Mạc Phàm này, có phải cậu muốn hại chết chúng tôi không?  
Tiểu Thanh Long Trận khiến thực lực bọn họ tăng gấp đôi, khi anh trai Long Nhược Tuyết vì chấp hành nhiệm vụ gặp Âm Long dẫn một đám cao thủ bao vây tấn công, nhưng không thể thành lập tiểu Thanh Long Trận mới mất mạng.  
Nếu có tiểu Thanh Long Trận, anh trai Long Nhược Tuyết sẽ không chết.  
Hiên Viên Thai nói hiên ngang lẫm liệt như thế, thực ra là muốn bọn họ gặp nguy hiểm trong lúc chấp hành nhiệm vụ.  
Mạc Phàm đứng ra liền bỏ Hiên Viên Long, chuyện này vô cùng không sáng suốt.  
Trái lại Hiên Viên Long nhếch miệng, cười đắc ý.  
Không suy nghĩ đã từ chối, anh ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ không cho anh ta đi, ai biết Mạc Phàm đồng ý rồi.  
Nhiệm vụ của Long Tổ được liệt vào bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, cấp độ thấp nhất là Hoàng, cấp độ cao nhất là Thiên.  
Nhiệm vụ lần này được liệt vào cấp Thiên, vậy có nghĩa nguy hiểm nhất.  
Mạc Phàm đồng ý cho anh ta rời đi, căn bản chính là muốn chết.  
- Vậy thì cảm ơn Long Vương, con tôi ở chỗ tôi cậu cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm, mọi người nhất định phải chú ý an toàn, người Thần Điện cũng không dễ đối phó như vậy.  
Hiên Viên Thai cười âm hiểm nói.  
Ông ta nói xong dẫn người của Bạch Hổ và Hiên Viên Long rời đi, giống như sợ Mạc Phàm đổi ý.  
Trong tiểu lâu chỉ còn lại Mạc Phàm và sáu người Long Nhược Tuyết.  
- Tên lưu manh, cậu nghĩ gì thế?  
Long Nhược Tuyết tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói.  
- Đi thôi, đến nơi các cô sẽ biết.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Long Nhược Tuyết nhíu mày, lộ ra chút nghi ngờ.  
- Gác chuông kia đánh như thế nào?  
- Đi trước xem đã.  
Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, nhìn lướt qua gác chuông ở xa, nói.  
Bảy người bọn họ cũng rời khỏi tiểu lâu, đi về phía gác chuông đầu tiên ở bên phải.  
Một bên khác, đám Hiên Viên Thai nhìn đám Mạc Phàm còn tụ tập, cười khinh thường.  
ể ố- Lão đại, có phải tiểu tử này ngốc hay không, vậy mà dám đi vào một gác chuông.  
Người đàn ông gầy yếu kia nghiến răng khinh bỉ nói.  
- Như vậy càng tốt, chúng ta tách ra đánh, giết hết người Thần Điện, lập tức rời đi.  
Hiên Viên Thai cười mỉa nói.  
Bọn họ nhanh chongs giết chết thành viên Thần Điện bên trái gác chuông, sau đó rời đi, tất nhiên Thần Điện sẽ quan tâm gác chuông thứ hai mà Mạc Phàm đánh.  
Ông ta chỉ đặt bẫy Mạc Phàm, tự cậu ta chui vào trong.  
Dù sao người trẻ tuổi cũng trẻ tuổi, không có một chút kinh nghiệm, chuyện này không thể trách ông ta.  
9 người bọn họ nhanh chóng chia làm 3, đi về phía gác chuông bên trái.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.