Thần Y Trọng Sinh

Chương 594:




Phương Tử Nhạc mới đắc ý chưa tới 3 giây, lập tức sửng sốt.  
Phó viện trưởng Tôn lại càng sửng sốt.  
Ông ta nhìn binh sĩ đi tới, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.  
Quan cấp cao đè chết người, viện trưởng Chương muốn cởi quân hàm của ông ta tuyệt đối có thể.  
Nhưng một câu của Mạc Phàm, khiến viện trưởng Chương muốn cởi quân hàm của ông ta ra, ông ta thật sự không ngờ tới chuyện này.  
- Đợi một chút, lão Chương, ông có ý gì thế?  
Viện trưởng Tôn hỏi.  
Hai binh lính lập tức dừng lại, nhìn về phía viện trưởng Chương.  
- Những lời Mạc thiếu nói, cậu không có tư cách biết, cho nên cậu đừng hỏi nữa, cởi quân hàm của phó viện trưởng Tôn ra.  
Viện trưởng Chương vẫy tay nói với hai binh lính.  
Phó viện trưởng Tôn như bị sét đánh, thân thể chấn động.  
Tuy ông ta là dân sự, nhưng hiểu trong bộ đội không có tư cách biết là gì.  
Chắc là ông ta cũng vì câu nói vừa rồi, hoàn toàn bị hủy hoại rồi.  
Hai binh sĩ tháo mũ, quân hàm, phù hiệu của phó viện trưởng Tôn, dẫn phó viện trưởng Tôn đi.  
Trong phòng ngủ yên tĩnh dọa người, thậm chí không có ai dám thở mạnh, mọi người đều ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  
Một câu, đại tá đều vô cùng cung kính.  
Một câu, thượng tá bị cởi quân hàm.  
- Lần này anh còn định tìm ai giúp đỡ đây?  
Mạc Phàm dựa vào cửa sổ, uống một ngụm nước, lạnh nhạt hỏi.  
- Tôi, tôi…  
Phương Tử Nhạc há to miệng, mãi mà không nói nên lời.  
Thân phận của Mạc Phàm thật thật giả giả, đến bây giờ anh ta vẫn không đoán được.  
Nhưng có một chuyện, chắc chắn là người anh ta không chọc được.  
- Nếu không có, các anh đi đi, đánh gãy chân anh ta.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Rõ ràng là muốn đánh gãy chân một người, nhưng giọng điệu của Mạc Phàm tựa như ăn cơm, không khác gì vứt hai cái chân gà đi.  
“A!” Không ít người hít vào một hơi khí lạnh.  
“Bụp!” Sắc mặt Phương Tử Nhạc trắng bệch, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, cả người như bùn lầy, không thể đứng nổi.  
Phó viện trưởng Tôn nói giúp anh ta một câu, lại bị cởi quân hàm, còn ai cứu được anh ta đây?  
- Lâm Khuynh Thiên, cậu hại tôi rồi.  
Phương Tử Nhạc thầm than.  
Hai binh sĩ đi tới kéo Phương Tử Nhạc đi ra ngoài.  
Không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết truyền từ miệng Phương Tử Nhạc ra.  
Đám người vây xem ở cửa đưa mắt nhìn nhau, nhao nhao tản ra.  
- Mạc thiếu, còn chuyện gì nữa không ạ?  
Đợi mọi người rời đi, viện trưởng Chương cung kính hỏi.  
- Huấn luyện quân sự hẳn là không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ?  
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.  
- Tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.  
Viện trưởng Chương thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.  
Bọn họ giao huấn luyện quân sự cho một người không là quân nhân quản lý, xuất hiện chuyện lợi dụng huấn luyện quân sự trả thù, vơ vét tài sản, uy hiếp sinh viên, ông ta làm viện trưởng phải có trách nhiệm.  
- Đã không có, vậy ông đi làm việc của mình đi, nếu có chuyện tương tự xảy ra, tôi sẽ tới tìm ông nữa.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.  
Viện trưởng Chương lau mồ hôi trên trán, rời khỏi phòng ký túc xá.  
Trong phòng chỉ còn lại đám Sử Hàng nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ ngơ ngẩn.  
Rất lâu sau, lúc này Phương Nhân Hiếu mới nuốt nước bọt, không nhịn được tò mò hỏi:  
- Lão đại, không phải cậu thật sự là thiếu tướng đấy chứ?  
Thiếu tướng chỉ thấy ở trên TV mà thôi, căn bản chưa từng thấy ở ngoài đời.  
Mạc Phàm cười khẽ, còn chưa mở miệng giải thích.  
- Đợi một chút, lão đại, cậu khoan hãy nói, để tôi đoán một phen.  
Sử Hàng giơ một tay ra, bộ dạng có vẻ đăm chiêu.  
- Lão đại, chứng nhận sĩ quan của cậu là của lão gia tử Tần gia đúng không, cậu cứu ông ấy, ông ấy tặng cậu chứng nhận sĩ quan.  
Tối hôm qua anh ta bảo người nhà hỏi thăm chuyện Mạc thần y Đông Hải, lần đầu tiên Mạc thần y ra tay đã cứu lão gia tử Tần gia sắp chết.  
Ngoại trừ chuyện này ra, anh ta còn điều tra ra được một chuyện, viện trưởng Chương do một tay Tần lão gia tử nâng đỡ lên.  
Vừa rồi viện trưởng Chương ra ngoài gọi điện, rất có khả năng là gọi điện cho Tần lão gia tử.  
Sử Hàng giải thích như vậy, Trần Huyền Phong nhíu mày.  
- Đâu có đơn giản như vậy?  
Mạc Phàm vốn định tìm lý do khác, nghe Sử Hàng giải thích như vậy, hắn cười khẽ.  
Giải thích của Sử Hàng không mượt hơn hắn, nhưng đỡ phải khiến hắn giải thích.  
Trong mắt hắn hiện lên dị sắc, đưa chứng nhận sĩ quan cho Sử Hàng.  
- Tự cậu xem đi.  
Sử Hàng cầm lấy chứng nhận sĩ quan nhìn thoáng qua, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.  
- Tôi đã nói rồi mà, đây là chứng nhận sĩ quan của Tần lão gia tử, khà khà.  
- Lão nhị, nhanh cho tôi xem.Trên giường, Phương Nhân Hiếu vội vàng nói.  
Anh ta chưa từng thấy chứng nhận sĩ quan, nhất là của tướng quân khai quốc.  
- Đúng là giống thật, ảnh chụp này không khác gì ảnh ở trong sách.  
Ba người xem chứng nhận sĩ quan của Tần lão gia tử, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.  
Mạc Phàm là Mạc thần y Đông Hải thì không có vấn đề gì, nếu là thiếu tướng, sau này xấu hổ rồi.  
Phòng ngủ ở ký túc xá của Mạc Phàm yên tĩnh lại, trong trường đại học Đông Hải thì lan truyền điên cuồng.  
Hai người phụ trách huấn luyện quân sự đi tìm mấy sinh viên gây phiền phức, một người bị hai binh sĩ đặc huấn dưới mặt trời chói chang, một người bị đánh gãy chân, phó viện trưởng ra mặt hòa giải, bị cởi quân hàm.  
Chuyện lớn như vậy, rất nhanh dẫn tới phong ba.  
- Lần này chúng ta dễ chịu rồi, những huấn luyện viên không phải là quân nhân sẽ bị đuổi đi đúng không?  
Có tân sinh viên đắc ý nói.  
- Cây cao vượt rừng bị gió quật, tôi cảm thấy sau này tiểu tử kia có phiền phức rồi.  
Tiếng bàn tán xôn xao ở khắp nơi.  
Lúc này, ở bể bơi trong làng du lịch Thiên Thượng Nhân Gian.  
Lâm Khuynh Thiên mặc quần bơi đeo kính nằm trên ghế với vẻ thích thú, mấy mỹ nữ mặc bikini nóng bỏng cẩn thận hầu hạ.  
Lúc này một người đàn ông trung niên mặc tây trang đeo kính râm vội vàng đi tới, nhìn Lâm Khuynh Thiên nằm trên ghế, khóe miệng ông ta giật giật đứng sang một bên.  
- Bên phía Phương Tử Nhạc có kết quả rồi sao?  
Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng hỏi.  
- Đúng vậy.  
Người đàn ông cung kính nói.  
- Thế nào rồi?  
- Phương Tử Nhạc bị đánh gãy hai chân, phó viện trưởng Tôn nói chuyện giúp Phương Tử Nhạc bị cởi quân hàm, hình như tên tiểu tử kia có bối cảnh ở quân đội.  
Người đàn ông nhỏ giọng nói.  
- Hả?  
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.  
Nhưng anh ta không chỉ không tức giận, khóe miệng còn nhếch lên tươi cười anh tuấn.  
- Bối cảnh quân đội gì chứ, đơn giản là cậu ta cứu Tần lão gia tử mà thôi, nhưng tiểu tử này cũng rất thú vị, sắp xếp thời gian giúp tôi, tôi muốn gặp cậu ta một lần, tôi muốn xem cậu ta có bản lĩnh gì, nếu thật sự lợi hại như mọi người hay nói, tôi sẽ nhận cậu ta dưới trướng, nếu không lợi hại, ha ha…  
Lâm Khuynh Thiên cười nói.  
Anh ta còn chưa dứt lời, nhưng không nói cũng hiểu.  
- Thiếu gia, cậu muốn đích thân đi gặp cậu ta sao?  
Người đàn ông nhíu mày hỏi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.  
- Sao thế, có vấn đề gì?  
Lâm Khuynh Thiên hỏi ngược lại.  
Nếu là người bình thường, anh ta căn bản không cần để ý tới, thuộc hạ có thể giải quyết hết.  
Mạc Phàm này khiến anh ta nếm đánh bại hai lần, nhân tài như thế đáng để Lâm Khuynh Thiên anh ta ra tay.  
- Không có vấn đề, tôi chỉ lo lắng…  
Phương Tử Phong và Dư Bân không ăn được trái cây ngon trên tay Mạc Phàm, Phương Tử Nhạc thảm hại hơn.  
Lâm Khuynh Thiên là gia chủ kế tiếp của Lâm gia, không thể mạo hiểm dễ dàng như vậy.  
- Yên tâm đi, chuyện này tôi tự có chủ trương, một bác sĩ Đông Hải thôi mà, ông cảm thấy cậu ta có thể làm gì được tôi ở Giang Nam?  
Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, tự tin trời sinh đầy trên mặt.  
- Có cần nói với lão gia một tiếng không?  
Người đàn ông hỏi.  
- Tôi nói tôi tự có chủ trương, còn cần tôi nói lần hai sao?  
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, bất mãn nói.  
- Không cần, tôi lập tức đi sắp xếp.  
Thân thể người đàn ông run lên, mắt khẽ đảo, nhưng không dám nói gì, vội vàng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.