Thần Y Trọng Sinh

Chương 592:




ẩ- Khẩu khí thật lớn.  
- Rốt cuộc cậu ta là ai?  
Mắt không ít người mở to, tròng mắt như sắp rớt ra, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  
Lúc bắt đầu huấn luyện quân sự có sĩ quan lên đài nói chuyện, trên quân hàm là hai vạch một sao, là thiếu tá.  
Viện trưởng học viện quốc phòng là đại tá, chỉ thiếu chút nữa là lên cấp.  
Sau khi sinh viên quốc phòng tốt nghiệp mới có quân hàm trung úy, lúc này Mạc Phàm mới học đại học, không có quân hàm gì, cũng dám nói những lời này.  
Phương Tử Nhạc vốn sửng sốt, sau đó cười lạnh lùng.  
Anh ta vốn chuẩn bị đi tìm phó viện trưởng Tôn phó viện trưởng khoa quốc phòng tới, một câu của phó viện trưởng Tôn sẽ khiến Mạc Phàm lập tức bị khai trừ học tịch, quân tịch, vậy mà Mạc Phàm bảo anh ta tìm sĩ quan cao nhất tới.  
- Tiểu tử, đây là cậu nói đấy nhé?  
Phương Tử Nhạc khiêu khích hỏi.  
Mạc Phàm cười lạnh lùng, không để ý đến Phương Tử Nhạc.  
- Tiểu Trương, gọi viện trưởng Chương tới đây, nói ở đây có sinh viên không tham gia huấn luyện quân sự, còn dám ra tay với tôi.  
Phương Tử Nhạc ra lệnh.  
Nếu khẩu khí của Mạc Phàm lớn như vậy, vậy thì tìm người cao nhất trường học.  
Viện trưởng Chương là đại tá, năm nay sẽ tăng lên làm thiếu tướng.  
Để xem lúc viện trưởng Chương tới, khẩu khí của tiểu tử này còn lớn như vậy không.  
- Dạ.  
Huấn luyện viên Trương lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, đi ra ngoài.  
Sinh viên vây quanh thấy huấn luyện viên Trương rời đi, không ít người thở dài.  
- Hôm nay tân sinh viên này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.  
- Đâu chỉ là tổ ong vò vẽ, Phương Tử Nhạc là người của Phương gia, đợi tân sinh viên này bị khai trừ rồi, không có thân phận sinh viên trường quân đội, xem Phương gia thu thập tân sinh viên này thế nào.  
Một sinh viên đại học năm ba nói.  
- Vậy chẳng phải tân sinh viên này xong rồi sao?  
- Ai nói không phải?  
… Ở  
cửa tràn đầy tiếng bàn tán, Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu vô cùng sốt ruột.  
Trần Huyền Phong không biểu hiện trên mặt, ngón tay đang không ngừng gõ loạn trên bàn.  
Cho dù Mạc Phàm là vị thần y Mạc Phàm ở Đông Hải, cũng không có tác dụng gì.  
Nơi này là Giang Nam, lát nữa sĩ quan khoa quốc phòng vừa tới, sẽ mặc kệ thần y gì kia, trừ phi Mạc Phàm là thần tiên.  
- Lão đại…  
Sử Hàng nháy mắt liên tục với Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm rời đi.  
Có lẽ bây giờ đi còn kịp, lát nữa có người đến muốn chạy cũng không chạy được.  
- Chạy, hòa thượng trốn được, miếu trốn được sao?  
Phương Tử Nhạc nhịn đau đi từ ngoài vào, đi đến bên cạnh Mạc Phàm, anh ta cử động cánh tay đau nhức lạnh lùng nói.  
Sắc mặt Sử Hàng âm u, vô cùng khó coi.  
Phương Tử Nhạc cười lạnh lùng, trong con ngươi tràn đầy nham hiểm.  
- Mạc Phàm, bây giờ cậu để tất cả người ở đây đá một cái, sau đó nói xin lỗi tôi, có lẽ lát nữa tôi còn có thể để cho cậu một đường lui.  
Tiểu tử này đạp anh ta trước mặt nhiều người như thế, tìm chút lợi tức trước đã.  
Đợi viện trưởng Chương dẫn người tới, thu thập tiểu tử này cũng không muộn.  
“A…” Mạc Phàm lên tiếng, nhấc chân lên đá tiếp.  
Ở trong mắt hắn Phương Tử Nhạc giống như Dư Bân, căn bản không chịu nổi một ý niệm trong đầu hắn.  
Nhưng nếu chọc phải hắn, vậy hắn sẽ cho biết không nên dây vào người nào, nếu không đám Sử Hàng không chịu nổi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự.  
“Rầm!” Cửa ban công không chịu nổi sức nặng, bị Phương Tử Nhạc phá mở, Phương Tử Nhạc ngã mạnh xuống đất, cánh tay cọ xát vào cửa.  
- Mạc Phàm, cậu!  
Phương Tử Nhạc đau đớn đến mức nhe răng nhếch miệng, tức giận quát.  
Một cước thì thôi, Mạc Phàm lại đạp anh ta một cước nữa, anh ta ước gì có thể xé rách Mạc Phàm.  
- Thế nào?  
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng, đi về phía Phương Tử Nhạc.  
- Cậu đợi đó cho tôi, đợi viện trưởng Chương đến đây, tôi xem cậu làm sao bây giờ.  
Phương Tử Nhạc nghiến răng nói, anh ta đứng dậy nhưng không dám khiêu khích Mạc Phàm.  
Mạc Phàm cười nhạt, đi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy một chai nước ra uống, giống như căn bản không nghe lời Phương Tử Nhạc nói.  
Không lâu sau, không biết người nào kêu lên một tiếng.  
- Đến rồi!  
Chỉ thấy huấn luyện viên Trương rời đi lúc trước dẫn theo vài người đến, đi đầu là một người đàn ông trung niên có gương mặt kiên nghị, trên vai là hai vạch bốn sao.  
Bên cạnh ông còn có một người nữa, trên vai là hai vạch ba sao, rõ ràng hai người là đại tá và thượng tá cấp cao nhất ở đại học Đông Hải.  
Sau hai người còn có 6 binh lính đeo súng, binh lính tự giác canh giữ ở cửa.  
Bầu không khí trong phòng ngủ áp lực đến mức nổ mạnh, từ khi hai người đến nặng nề hơn nhiều.  
Đại tá và thượng tá, để ở đâu cũng tương đương với thị trưởng, cục trưởng cục công an tỉnh Giang Nam, người như vậy, vậy mà đến phòng ngủ của sinh viên.  
Phương Tử Nhạc thấy hai người tiến vào, lông mày nhíu lại, vội vàng đi tới.  
- Viện trưởng Chương, phó viện trưởng Tôn, cuối cùng các ông cũng đến rồi, tên tân sinh viên này quá liều lĩnh, lúc các ông chưa tới đây, tôi bị cậu ta đạp hơn mười cái, ông nhìn người tôi xem, tôi chưa từng gặp sinh viên nào như vậy, các ông nhất định phải xử lý cậu ta nghiêm khắc.  
Phương Tử Nhạc giơ cánh tay bị trầy ra, chỉ vào Mạc Phàm thêm mắm thêm muối nói.  
- Anh có biết xấu hổ không, rõ ràng là đạp hai cái.  
Sử Hàng tức giận nói.  
- Viện trưởng Chương, ông xem bạn cùng phòng của cậu ta cũng thừa nhận rồi này.  
Phương Tử Nhạc cũng không tức giận, trái lại vô cùng ấm ức nói.  
Viện trưởng Chương và phó viện trưởng Tôn nhìn nhau một cái, nhíu mày.  
- Thầy Phương, cậu sang một bên nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ cho cậu câu trả lời hài lòng về chuyện này.  
Phó viện trưởng Tôn trầm giọng nói.  
- Có những lời này của các ông, là tôi yên tâm rồi.  
Khóe miệng Phương Tử Nhạc hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khóe miệng cong lên tươi cười đắc ý, đi sang một bên.  
Phó viện trưởng Tôn đã lên tiếng rồi, chắc chắn tiểu tử này xong đời rồi.  
Đợi tiểu tử này bị đuổi học, không chỉ có thể xả giận thay em trai anh ta, nhiệm vụ Lâm thiếu giao cho anh ta cũng coi như hoàn thành, kế tiếp còn không phải mặc bọn họ xâu xé?  
- Bạn học Mạc Phàm đúng không, cậu giải thích cho phó viện trưởng Chương đi.  
Phó viện trưởng Tôn cau mày, trầm giọng nói, trên mặt hiện lên bất mãn.  
Một sinh viên đại học năm nhất không tham gia huấn luyện quân sự đã là trái luật, còn đánh Phương Tử Nhạc người phụ trách huấn luyện quân sự.  
Tuy Phương Tử Nhạc không thuộc quân đội bọn họ, nhưng dù sao sĩ quan quân đội bọn họ phải có quan hệ tốt với trường học.  
- Bảo tôi giải thích với các ông, các ông còn chưa đủ tư cách này.  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, lạnh lùng nói.  
Hắn vừa nói như vậy, đám người vây xem lập tức bàn tán xôn xao.  
Phương Tử Nhạc không đủ tư cách, đại tá đã đến đây rồi, còn chưa đủ tư cách?  
- Tiểu tử này trâu bò đến mức bùng nổ rồi?  
Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu cảm thấy đau đầu, có cảm giác như đại não sắp nổ tung.  
Đắc tội Phương Tử Nhạc còn có đường sống quay về, Mạc Phàm nói chuyện với hai sĩ quan cấp cao như thế, chuyện này đúng là quá càn rỡ.  
Trong lòng Trần Huyền Phong cảm thấy hồi hộp, như bị người ta chĩa súng vào đầu.  
Anh ta tự nhận năng lực chấp nhận của anh ta rất mạnh, gặp Mạc Phàm anh ta cảm thấy anh ta còn chịu được nhiều hơn.  
- Cho dù là con của tướng quân cũng không trâu như thế, chẳng lẽ cậu ta là con trai tướng quân sao?  
Vẻ mặt Phương Tử Nhạc như xem trò hay, cười mỉa nói.  
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay cho vào trong túi, khi lấy ra, chứng nhận sĩ quan Giang Thành mới đưa cho hắn xuất hiện ở trong tay hắn.  
- Tự mình nhìn đi, tôi cho ông một phút, sau đó tốt nhất là ông cho tôi lời giải thích.  
Mạc Phàm đưa chứng nhận sĩ quan cho viện trưởng Chương, thản nhiên nói.  
Viện trưởng Chương nhíu mày, trên mặt lộ ra chút bất ngờ.  
ố ẳ ố ẩ ế ềDựa theo tình huống bình thường, hẳn là sau khi Mạc Phàm tốt nghiệp xong, thực tập đạt tiêu chuẩn mới có chứng nhận sĩ quan, nếu không đều là chứng nhận sinh viên.  
Đương nhiên cũng có một số ngoại lệ, ví dụ như sinh viên tiến tu.  
Ông ta nhận lấy chứng nhận sĩ quan trong tay Mạc Phàm, mở ra nhìn chằm chằm, vẻ mặt lập tức thay đổi.  
Phó viện trưởng Tôn ở bên cạnh ông ta cau mày, vẻ mặt mờ mịt.  
- Cậu đợi một chút.  
Viện trưởng Chương cầm chứng nhận sĩ quan của Mạc Phàm kích động ra ngoài ban công, nhanh chóng đóng cửa lại gọi điện.  
Chỉ trong phút chốc, lúc này ông ta đầu đầy mồ hôi quay về.  
- Bắt Phương TửNhạc và sĩ quan Trương lại cho tôi.  
Những lời này vừa vang lên, trong ngoài phòng ngủ hoàn toàn bùng nổ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.