Thần Y Trọng Sinh

Chương 568:




Một chiếc vali của nữ sinh, có thể khiến Dư Bân như vậy đúng là kỳ tích, Mạc Phàm lại để đám Dư Bân cùng nâng lên.  
Cho dù cái vali này nặng lắm, một đám người nhấc lên cũng không có bất luận vấn đề gì.  
Rõ ràng Mạc Phàm đã thắng, còn tự tìm phiền phức.  
- Tân sinh viên này đang tự tìm đường chết sao.  
Một sinh viên năm hai nói.  
- Chỉ là như vậy cũng được, cho Dư Bân một bậc thang, tránh để bị Dư Bân tìm gây phiền phức.  
Một người nói.  
Những người khác cũng đều gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, đám người khoa tài chính và quản lý không dễ chọc đâu.  
- Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ?Dư Bân nhướn mày, cười hỏi.  
Quả thật anh ta không nhấc nổi cái vali hành lý này, tay bị chuột rút là viện cớ, ai biết Mạc Phàm lại cho cả đám bọn họ xách vali lên.  
- Anh thấy tôi giống nói đùa sao?  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Dư Bân không tức giận, trong mắt lóe lên nham hiểm.  
- Như vậy đi, thân là học trưởng, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu, cả đám người thì không cần, để bốn bọn họ nâng lên đi, bốn bọn họ cộng lại còn kém hơn tôi, tôi chịu thiệt vậy.  
Dư Bân chỉ bốn người phía sau anh ta, không biết xấu hổ nói.  
Bốn người này không phải cao nhất, nhưng tay chân thô nhất trong cả đám, bốn người đều lưng hùm vai gấu, cánh tay còn thô hơn đùi nữ sinh, nhìn qua rất mạnh.  
Cái vali kia không lớn lắm, quá nhiều người nâng lên sẽ không dễ dùng lực, bốn người là vừa vặn.  
Bốn người này đều rèn luyện cơ thể, còn luyện cử tạ, mỗi người đều nhấc được khoảng 70 đến 100 cân, sức lực còn mạnh hơn anh ta!  
Nếu không phải cái vali này rất kỳ lạ, chọn một người là được rồi, để ngừa ngộ nhỡ, anh ta gọi bốn người này xách.  
Lần này mặc kệ chiếc vali đó chứa gì, nếu Mạc Phàm có thể nhấc lên, chắc chắn bốn bọn họ có thể nhấc lên.  
- Có thể, chúng tôi còn có việc, các anh nhanh lên đi.  
Mạc Phàm không thèm nhìn bốn người này, gật đầu đồng ý.  
- Bốn người đừng dùng lực mạnh quá, làm hỏng vali hành lý của học muội thì không hay đâu.  
Trong lòng Dư Bân vui vẻ, liếc mắt ra hiệu với bốn người.  
Trong tình huống bình thường, Dư Bân nói những lời này là muốn bọn họ ra tay ngoan độc một chút.  
Bốn người ngầm hiểu, đi về phía cái vali kia, lựa chọn nơi dùng lực thích hợp nhất, nắm chặt lấy.  
Không đợi bọn họ dùng lực, tiếng đùng đùng phát ra từ người bọn họ, huyết quản như con giun lộ ra, lực tay rất rõ.  
“Kéo!” Bốn người cùng dùng lực.  
“Răng rắc…” Tiếng xương cốt tách rời lập tức vang lên.  
Chỉ thấy vali vẫn không nhúc nhích, cánh tay tráng kiện của bốn người giống như diều đứt dây, cong lên, tay bốn người đều bị trật khớp.  
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán bốn người xuống.  
Xung quanh hiện lên vẻ vô cùng khiếp sợ.  
Mắt Dư Bân chớp chớp, trên mặt tràn đầy sợ hãi, mãi mà không nói nên lời.  
Anh ta biết sức lực của bốn người này, ngày hôm qua có mấy người đi làm rồi không có mắt cướp đoạt cô bé với anh ta, mấy tên văn phòng bị bốn người ném ra ngoài hết.  
Sức lực như vậy, vậy mà bị cái vali này làm gãy tay.  
Những người xung quanh cũng trợn mắt há miệng.  
- Một cái vali nhỏ cũng có thể khiến bốn sinh viên trật khớp tay, chuyện này…  
- Đây là vali của nữ sinh sao?  
Một đám người, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm khác thường hơn nhiều.  
Mạc Phàm làm như không nhìn thấy những người này, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dư Bân.  
- Đám thuộc hạ của anh không nhấc lên được, anh muốn thử nữa không?  
- Không thử, cậu thắng rồi.  
Dư Bân lắc đầu một cách dứt khoát.  
Anh ta không ngờ bốn người này sẽ bị trật khớp.  
- Vậy Ngô Giang bị cảnh sát bắt ở ngoài, có phải do anh giở trò quỷ không?  
Mạc Phàm hỏi.  
Hắn vừa nói như vậy, không ít người biết chuyện nhìn về phía Dư Bân.  
- Chẳng lẽ chuyện đó còn có ẩn tình khác?  
Ngô Giang cũng cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dư Bân.  
Sau khi chuyện này xảy ra, anh ta cũng từng hoài nghi Dư Bân, bởi vì trước đó anh ta xảy ra mâu thuẫn với Dư Bân, nhưng vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực, chỉ có thể nhận tội.  
Dư Bân nhíu mày, lông mày nhanh chóng giãn ra.  
- Sao lại liên quan đến tôi, Ngô Giang bị bắt, là anh ta nhìn trúng hai cô gái xin giúp đỡ, nếu tôi ở đó, tôi chắc chắn sẽ khuyên anh ta đừng làm chuyện như vậy, dù sao chúng ta đều là bạn học, cậu hài lòng với câu trả lời này rồi chứ.  
Dư Bân nghiêm túc nói.  
Chuyện quan trọng như vậy, cho dù không làm thân được với hoa hậu giảng đường, sao anh ta có thể ngu ngốc nói ra chân tướng?  
Mạc Phàm đã đoán được sẽ là như thế, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, trong mắt lóe lên bạch quang.  
- Anh dám nhìn vào mắt tôi nói không?  
- Tôi sợ chắc!  
Vẻ mặt Dư Bân tràn đầy khinh thường.  
Chơi trò chiến đấu tâm lý của trẻ con này, đừng nói là nhìn mắt Mạc Phàm nói, cho dù là nhìn mắt cảnh sát, anh ta cũng sẽ nói vậy.  
Muốn dùng mắt dọa anh ta sao, tỉnh lại đi.  
Anh ta cười khinh thường, dời mắt nhìn Mạc Phàm.  
- Chuyện này không có…  
Anh ta vừa mới nói mấy chữ liền nhìn mắt Mạc Phàm.  
Mí mắt anh ta lập tức nâng lên, vẻ mặt ngẩn ra.  
Rõ ràng chỉ nhìn mắt Mạc Phàm, anh ta lập tức như đến nơi khác.  
Thời tiết âm u, phía trước là một tòa nhà cao, hình như là khu dạy học của trường anh ta, cao khoảng 12 tầng.  
Lúc này một sinh viên mặc quân trang xuất hiện trên tầng cao nhất, không do dự nhảy từ trên tầng cao nhất xuống.  
Anh ta quen sinh viên này, đúng là Ngô Giang.  
Chỉ trong chớp mắt, Ngô Giang liền ngã xuống đất, máu tươi nồng đậm chảy từ trên người Ngô Giang ra.  
Anh ta nhíu mày, muốn xoay người rời đi.  
Chỉ thấy Ngô Giang đột nhiên đứng dậy từ trong vũng máu, toàn thân đều là máu, đầu lệch sang một bên, nhìn làm lưng người ta ứa lạnh.  
Ngô Giang này vừa đứng dậy, ánh mắt nhìn anh ta chăm chú, sau đó lập tức nhào về phía anh ta.  
Một màn khủng bố như vậy lập tức khiến anh ta giật mình.  
Anh ta từng xem không ít phim kinh dị, cũng mơ thấy ác mộng không ít lần, nhưng chưa bao giờ chân thực như hôm nay.  
Anh ta không do dự muốn chạy thoát.  
Nhưng chân anh ta giống như dính xuống đất, không nhúc nhích được.  
Thấy cái tay đầy máu, răng nanh sắc bén của Ngô Giang sắp đụng vào anh ta.  
Anh ta nhắm chặt mắt lại, chẳng quan tâm vì sao mình lại tới được đây, quát to lên:  
- Ngô Giang cậu dừng tay lại cho tôi, nếu không phải cậu đắc tội tôi, sao tôi lại mua chuộc hai cô gái kia gài bẫy cậu, nếu cậu không phải con người nông dân, chắc chắn tôi sẽ không chỉnh chết cậu, có trách thì phải trách thân phận cậu quá thấp hèn, lại trêu chọc vào người không nên trêu chọc là tôi, cậu đáng bị vậy, cậu biết không, chỉ cần 5000 tệ, là có thể khiến cậu ra như vậy.  
Anh ta mới kêu lên như vậy, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, sau đó tiếng bàn tán xôn xao vang lên.  
Anh ta mở to mắt nhìn, không có Ngô Giang nhảy lầu, cũng không có xác chết vùng dậy, chỉ có một vòng người vẻ mặt kỳ lạ, chỉ trỏ về phía anh ta.  
Anh ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận đây là tình huống gì, cổ áo bị người ta nắm lấy.  
- Cũng vì tôi ngăn cản cậu chen ngang giờ cơm, cũng vì tôi là con trai của nông dân, cậu liền chỉnh chết tôi sao?  
Hai tay Ngô Giang nắm lấy cổ áo Dư Bân, vô cùng phẫn nộ quát, giọng nói như rít gào.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.