Thần Y Trọng Sinh

Chương 561:




Trên nhà cao tầng, Long Nhược Tuyết ngây ngốc như gà gỗ, giống như nằm mơ.  
Tuy cô mở to mắt nhìn Mạc Phàm thi triển các loại pháp thuật, võ kỹ, thân thể cường đại, giết chết đám Âm Long như làm thịt con gà con, cô vẫn không thể tin được, đây là chàng thiếu niên mấy tiếng trước cô còn khiêu khích nhiều lần.  
Rất lâu sau, cô mới hỏi:  
- Giang tư lệnh, con hàng này thật sự là Mạc Phàm sao?  
- Bây giờ tiêu hóa xong chưa?  
Giang Thành thản nhiên nói, tất nhiên trên mặt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ.  
Lúc trước ông ta không nghĩ Mạc Phàm sẽ cường hãn như thế, ông ta mở ra 10 tầng 9 tầng phong ấn chắc chắn Mạc Phàm không phải là đối thủ của ông ta.  
Nhưng hiện giờ ông ta không có tự tin như thế.  
- Tiêu hóa, tiêu hóa xong rồi, Giang tư lệnh, ông nói không sai, chắc chắn cậu ta không phải là phàm nhân.  
Long Nhược Tuyết gật đầu.  
Cô rất ít khi bội phục người khác, nhất là đàn ông, hiện giờ Mạc Phàm là một trong số đó.  
Một mình Âm Long thiếu chút nữa đã giết chết cô, nhưng ở trên tay Mạc Phàm, Âm Long sống không quá ba giây.  
Tuy Mạc Phàm không nhiều tuổi hơn cô, nhưng quả thực thực lực lợi hại hơn cô nhiều, cô cởi bỏ phong ấn hay không đều không khác gì nhau.  
Giang Thành im lặng gật đầu, một trận sóng to gió lớn lật tới lật lui trong lòng hai người, mãi mà không thể bình ổn.  
Bất chợt.  
- Oa, giết hết mọi người rồi, con hàng này đi đâu thế?  
Long Nhược Tuyết nhướn mày, khó hiểu hỏi.  
Mạc Phàm giết ba anh em Đỗ gia, đã diệt sạch đám người này, lại nhìn thoáng qua một phương hướng, sau đó trên người chớp lóe điện quang, thân thể bị điện quang vây quanh, điện quang không ngừng kéo dài trong không trung, càng ngày càng dài ra, trong chớp mắt biến mất không thấy.  
Giang Thành cũng nhíu mày, suy nghĩ một lát.  
- Còn một người nữa.  
- Ông muốn nói đến Moria ma nữ thị huyết sát thủ cấp SS sao, không phải Moria rời khỏi Đông Hải rồi à, con hàng này định không buông tha cho một người nào sao?  
Hai mắt Long Nhược Tuyết mở to, hít vào một hơi khí lạnh nói.  
Nếu là cô, thấy Moria thức thời rời đi như vậy, cô tuyệt đối sẽ không đuổi theo Moria.  
Thứ nhất, Moria là một trong số 7 người hoàn thành nhiệm vụ cấp SS, đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, thực lực cường đại thì khỏi phải nói.  
Thứ hai, theo cô được biết, Moria vẫn chưa làm chuyện gì ở Đông Hải, chỉ tới tìm hiểu một chút tin tức mà thôi, vẫn chưa trêu chọc Mạc Phàm.  
Người như vậy, có thể không trêu chọc vào thì đừng trêu chọc tốt hơn.  
Mạc Phàm lại không cố kỵ những chuyện này, sau khi giết đám Âm Long xong, vậy mà còn muốn đuổi theo Moria.  
Cô vốn cảm thấy rất hiểu Mạc Phàm, hiện giờ lập tức bị sấm rền gió cuốn của Mạc Phàm dọa sợ.  
- Bây giờ cô biết trưa hôm nay cô gặp nguy hiểm thế nào rồi chứ?  
Giang Thành nghiêm túc nói.  
Mỗi người mạnh đều có uy nghiêm của mình, ngay cả nhòm ngó cũng không được.  
Tuy Moria không ra tay với Mạc Phàm như đám Âm Long, nhưng giống như một con hổ bơi tới vùng nước đầu rồng của Mạc Phàm, tới dễ dàng, đâu có chuyện chạy dễ dàng như thế.  
Trưa hôm nay Long Nhược Tuyết không chỉ thăm dò thực lực của Mạc Phàm, còn liên tục nói những lời sỉ nhục Mạc Phàm.  
Nếu không phải Mạc Phàm không so đo với Long Nhược Tuyết, không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi.  
- Chuyện này…  
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nhược Tuyết trắng bệch.  
- Con hàng này là đối thủ của Moria sao?  
…  
Vùng ngoại thành thành phố Đông Hải, một bóng dáng yểu điệu đứng bên cạnh đèn đường ở quốc lộ, liếc mắt nhìn về phía Đông Hải.  
Bóng dáng này có mái tóc dài màu rượu đỏ, dưới tóc dài là gương mặt hỗn huyết giữa Trung Quốc và phương Tây, tinh xảo mà quyến rũ, nhất là đôi mắt màu lam, giống như bảo thạch khiến người ta si mê.  
Mỹ nữ này mặc quần áo da bó sát màu đen, dán sát vào thân thể hoàn mỹ trước lồi sau vểnh hơn người mẫu phương Tây rất nhiều, nhất là chỗ lồi và vểnh, làm cho người ta nghĩ tới rất nhiều loại tư thế.  
Gương mặt tuyệt mỹ và dáng người nóng bỏng, bất luận là đứng ở đâu, đều có thể khiến nhiệt độ gần đó tăng cao, rất nhiều người miệng đắng lưỡi khô.  
Bỗng nhiên mỹ nữ này nhăn mày, sắc mặt cũng thay đổi theo, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.  
Không thấy cô có bất luận động tác gì, thân thể liền biến mất tại chỗ, bóng dáng nhoáng lên một cái liền đến chỗ cách đèn đường trăm mét.  
Rõ ràng chỉ là một người, nhưng tốc độ nhanh như một chiếc xe thể thao tốc độ cao.  
Nếu vận động viên chạy nhanh nhất thế giới nhìn thấy, chắc chắn sẽ đập nát huy chương vàng của mình.  
Trong 10 giây bọn họ chạy được trăm mét đã rất tốt rồi, nhưng kém vị mỹ nữ này không phải chỉ là một chút.  
Nhưng mà vị mỹ nữ này còn chưa rời đi rất xa, một đạo lôi quang trong trời đêm xẹt qua không trung, phát ra âm thanh “tí tách”.  
Chỉ trong phút chốc, đạo điện quang này đã vượt qua vị mỹ nữ kia, rơi xuống cạnh một đèn đường phía trước mỹ nữ này.  
“Bùm” một tiếng, lôi điện nổ tung, đèn đường trên con đường này lóe sáng đến cực hạn, sau đó tắt hết đi.  
Nơi này là vùng ngoại thành, đèn đường và ánh trăng là nguồn sáng duy nhất, đèn đường vừa tắt đi, xung quanh cũng tối sầm lại.  
Trong bóng đêm, trên người một người thanh niên lóe sáng ngũ sắc, tóc đen, mắt sáng, răng trắng tinh, quần áo bay phấp phới, đứng ở trên đường, vẻ mặt lạnh nhạt giống như trích tiên, đúng là Mạc Phàm đuổi tới.  
Vị mỹ nữ kia nhìn thấy Mạc Phàm, vẻ mặt hơi đổi, cũng dừng lại, trong đôi mắt mang theo ba phần ý lạnh, ba phần kiêu ngạo, bốn phần cảnh giác nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  
- Mạc đại sư, tôi đã lựa chọn rời đi, vì sao cậu còn đuổi tới?  
Moria nói bằng giọng Hoa gốc.  
Tuy cô là một sát thủ, nhưng tiếng Hoa Hạ nằm trong 20 loại ngôn ngữ mà cô tinh thông.  
- Cô lựa chọn rời đi, tôi nhất định phải thả cô sao?  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Những lời này của Moria, theo ý hắn giống như là nói, tôi đã nhòm ngó đến thực lực của cậu rồi, bây giờ tôi muốn rời đi, cậu nên thả tôi đi đi, không thể đuổi theo tôi.  
- Mạc đại sư muốn ra tay với tôi sao?  
Moria hỏi.  
- Nếu không thì sao?  
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, hỏi ngược lại.  
Nếu là bình thường, hơn phân nửa là hắn sẽ không để ý đến vị mỹ nữ này.  
Nhưng hắn sẽ rời khỏi thành phố Đông Hải đến Giang Nam nhanh thôi, hắn tuyệt đối không cho phép cao thủ Tiên Thiên có địch ý với Mạc gia đến Đông Hải.  
Mặc kệ là ôm mục đích gì, kẻ nào tới kẻ đó ở lại đi.  
Trong 6 người bị giết, có lẽ chỉ chấn nhiếp được một đám người không dám ra tay với Mạc gia.  
Hắn giết vị mỹ nữ này, hẳn là không có ai dám nhòm ngó Mạc gia hắn đâu.  
Mạc Phàm nói như vậy lập tức khiến ánh mắt Moria âm tình bất định.  
- Mạc đại sư, tôi đã xin lỗi chuyện mạo phạm cậu lúc trước, tôi vô ý là địch với Mạc gia, nếu cậu để tôi rời đi, cậu không chỉ đạt được tình hữu nghị của tôi, tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho cậu.  
- Nếu cô có thể khiến cao thủ Tiên Thiên không lại gần Đông Hải nửa bước, tôi có thể tiếp thu bồi thường của cô, nếu không thể, cô ở lại đi.  
Mạc Phàm nói.  
Vẻ mặt Moria ngây ngốc, trong chớp mắt cô hiểu rõ ý của Mạc Phàm, Mạc Phàm muốn giết gà dọa khỉ, cô là con gà mà Mạc Phàm muốn giết.  
- Mạc đại sư thật sự muốn ra tay với tôi sao, tuy cậu giết được sáu người kia, nhưng tôi có lực lượng còn đáng sợ hơn bọn họ, chúng ta thật sự không cần thiết phải như vậy.Moria cảnh cáo.  
- A… Cô định nói huyết mạch Ma Long trên người cô sao?  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, giống như đang nói một cộng một bằng hai.  
Nhưng Moria sửng sốt, giống như bị sét đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.