Thần Y Trọng Sinh

Chương 559:




- Cái gì?  
Mắt ba anh em Đỗ gia mở to, trong con ngươi đều là vẻ khó mà tin.  
Sắc mặt Âm Long khó coi, gần như có thể vặn ra nước.  
Tiểu tử này bị Dạ U cắn nuốt, vậy mà còn chưa chết.  
Thân thể Long Cổ lại càng khiếp sợ, giống như bị sét đánh.  
Trong Tây Du Ký Tôn Ngộ Không bị yêu quái nuốt vào bụng, không xảy ra chuyện gì cả, đó là vì Tôn Ngộ Không có Kim Cương Bất Hoại Thể, Mạc Phàm là một phàm nhân, sao có thể cường hãn như thế?  
Sắc mặt ông ta khó coi, ngón tay gầy khô vội vàng vẽ lên không trung, một đám văn tự màu đen như nòng nọc thổi về phía Dạ U, trên người Dạ U lập tức hiện lên từng đạo hồng văn.  
Không thể để Mạc Phàm đi ra, Mạc Phàm còn nhỏ tuổi, tu vi cũng quá quỷ dị rồi.  
Thân thể còn mạnh hơn Hoành Luyện tông sư, pháp thuật không kém hơn ông ta bao nhiêu, ngay cả bán tiên hỏa cũng không làm gì được Mạc Phàm.  
Nếu để Mạc Phàm đi ra, bọn họ thật sự nguy hiểm rồi.  
- Ông cảm thấy có tác dụng sao?  
Lúc này giọng nói lạnh lùng của Mạc Phàm truyền từ trong bụng Dạ U ra.  
Nếu hắn là Tiên Thiên Ngọc Thể, chắc chắn hiện giờ hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn đã là Kim Cương Bất Diệt Cốt, Dạ U muốn tiêu hóa hắn, thì giống như một đứa bé muốn tiêu hóa khối sắt thép.  
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Dạ U thay đổi, tươi cười thay bằng đau đớn.  
Hai tay nó ôm bụng, móng vuốt to lớn không ngừng cào xuống đất, hồng văn trên người sáng tắt bất định, quay cuồng điên cuồng trên đất.  
“Rống!” Một tiếng tương tự như bò kêu truyền từ trong miệng Dạ U ra, trên bụng Dạ U xuất hiện vết rạn.  
“Bùm” một tiếng, giống như có trái bom nổ mạnh, một cái động lớn xuất hiện trên bụng Dạ U.  
Ánh sáng ngũ sắc trên người Mạc Phàm tỏa ra, hắn ra khỏi bụng Dạ U, ánh mắt lạnh thấu xương, toàn thân không nhuốm bụi trần, đi về phía mấy người.  
- Bây giờ các người có thể đi chết đi!  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Trước khi đi hắn giẫm mạnh chân, giẫm nát đầu Dạ U.  
Một viên yêu đan to bằng nắm tay bay từ trong ra, Mạc Phàm bắt lấy yêu đan kia, mượn lực thân thể bay về phía Âm Long.  
Âm Long nhíu mày, Thái Âm Chi Khí màu đen phun trào ra, hình thành một cái Long Hành Hộ Thuẫn trước người ông ta, bàn tay còn lại ngưng tụ Thái Âm Chi Khí thành hắc đao chém về phía Mạc Phàm.  
Long Cổ và anh em Đỗ gia cũng không nhàn rỗi, bốn người không dám sơ suất, Long Cổ niệm thần chú, vài đạo hắc khí như mũi tên đâm về phía Mạc Phàm, mỗi một đạo đều tản ra chi khí rét lạnh.  
Ba anh em Đỗ gia phóng ra khí binh mấy trượng, đánh về phía Mạc Phàm.  
Mạc Phàm làm như không nhìn thấy tấn công của ba người, một quyền đánh vào khiên bảo vệ của Âm Long.  
- Hửm?  
Âm Long thấy Mạc Phàm hùng hổ hoàn toàn không để ý những người khác, chỉ nhìn ông ta chăm chú nên vẻ mặt ông ta sửng sốt, trong mắt hiện lên tức giận.  
Lâm Chấn Sơn đã chết trên tay Mạc Phàm rồi.  
- Tiểu tử, cậu muốn đồng quy vu tận với tôi sao?  
Âm Long nói.  
- Đồng quy vu tận với tôi, ông còn chưa có bản lĩnh này.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói, quả đấm đánh vào khiên bảo vệ trước người Âm Long.  
Khiên bảo vệ lập tức tứ phân ngũ liệt, thân thể Âm Long bị đánh lùi về sau, giống như đạn pháo đẩy ra, lê ra một rãnh sâu trên mặt đất, cổ thụ trăm năm trong công viên lại bị đứt hơn mười nhánh.  
“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun từ trong miệng Âm Long ra.  
“Rầm!” Mũi tên đen của Long Cổ và khí binh của ba anh em Đỗ gia chém lên người Mạc Phàm.  
Ánh sáng ngũ sắc trên người Mạc Phàm trở nên tối sầm lại, vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, ánh mắt phát lạnh giống như không có ý định tha cho Âm Long, vội vàng đuổi theo Âm Long.  
Sắc mặt Âm Long tái mét, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.  
Mạc Phàm liều mạng giết chết ông ta, không quan tâm Long Cổ và ba anh em Đỗ gia công kích, cho dù Mạc Phàm bị thương, hơn phân nửa ông ta cũng chết trên tay Mạc Phàm.  
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì, tôi là người cậu không thể giết nhất trong đám người này.  
Âm Long giận dữ hét.  
Vu Thần Giáo đã bị diệt, Long Cổ hoàn toàn biến thành tán tu, Mạc Phàm giết Long Cổ, không ai sẽ tới trả thù Mạc Phàm.  
Ba anh em Đỗ gia rất nổi tiếng ở Vân Châu, nếu bọn họ chết trên tay Mạc Phàm, Đỗ gia căn bản không có bất luận biện pháp gì.  
Chỉ có ông ta là người Mạc Phàm không thể động vào.  
- Không thể giết sao?  
Trong mắt Mạc Phàm lộ ra vài phần thờ ơ.  
Trên Địa Cầu này, khôngai y tiên bất tử hắn không thể giết.  
- Tôi biết ông là người không thể giết nhất.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Âm Long có thể lấy Thái Âm Thần Thạch ra, Thái Âm Thần Thạch được xưng là tinh hạch của Thái Âm Tinh, thế lực trên Địa Cầu không có biện pháp lấy được nó từ trong một tinh cầu.  
Gia tộc của Âm Long có được Thái Âm Thần Thạch, còn đùa Vu Thần Giáo xoay vòng, chắc chắn không đơn giản.  
Âm Long nghe thấy Mạc Phàm nói vậy, khóe miệng mang theo máu tươi nhếch lên, cười lạnh lùng.  
- Chỉ cần cậu đổi Thái Âm Thần Thạch cho tôi, tôi tôi sẽ lập tức rời đi, không so đo chuyện này với cậu.  
Mạc Phàm quá kỳ lạ, rõ ràng còn nhỏ tuổi, lại như lão quái vật tu luyện mấy trăm năm, vẫn nên rời khỏi nơi này thì hơn.  
- Nhưng ông cũng là người đáng chết nhất.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Lúc nói chuyện, hắn vận khởi linh khí, ánh sáng ngũ sắc tỏa ra, một quyền đánh về phía Âm Long, căn bản không để lời nói của Âm Long lọt vào tai.  
“Bùm!” Vẻ mặt Âm Long ngẩn ra, vội vàng bóp vỡ một ngọc phù.  
Bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ, xuất hiện ở nơi cách Mạc Phàm hơn mười thước.  
- Thuấn Di Phù?  
Mạc Phàm đánh hụt, tròng mắt hơi híp lại, lộ ra vẻ bất ngờ.  
Loại ngọc phù này rất phổ biến ở Tu Chân giới, có thể khiến người ta lập tức di chuyển vị trí, đều có khoảng cách dài ngắn.  
Dài thì tới tinh cầu khác trong chớp mắt, ngắn thì như Âm Long này, chỉ xa hơn mười thước.  
- Chỉ là Thuấn Di Phù đã muốn sống sót sao?  
Tay Mạc Phàm tạo pháp ấn, miệng niệm thần chú kỳ lạ.  
Thân thể hắn chớp lóe theo, xuất hiện bên cạnh Âm Long, tốc độ không chậm hơn Âm Long sử dụng Thuấn Di Phù.  
ề “Bùm!” Lại một quyền đánh vào người Âm Long.  
Không đợi Âm Long bay ra ngoài, Mạc Phàm vươn người lên, ánh sáng ngũ sắc trên tay sáng đến mức tận cùng, tay hắn giống như một khối ngọc lưu ly hoàn mỹ không tỳ vết, không do dự đánh xuống đầu Âm Long.  
Mạc Phàm còn chưa đánh xuống, lực đạo đáng sợ khiến Âm Long luống cuống.  
- Mạc Phàm, cậu không thể giết tôi, khắp nơi ở thành phố Đông Hải đều có Thái Âm Trùng, bao gồm cả biệt thự nhà cậu, cậu dám giết tôi, Thái Âm Trùng sẽ mất đi khống chế, cậu không chỉ không chiếm được Thái Âm Chi Khí trên người tôi, Thái Âm Trùng cũng sẽ tấn công thành phố Đông Hải.  
Âm Long vội vàng kêu lên.  
Hiện giờ ông ta hoàn toàn mất đi ý nghĩ chống cự, Mạc Phàm quá cường hãn rồi.  
- Vậy ông càng phải đi chết đi.  
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, một chưởng như thiên thạch rơi từ trên trời xuống, vỗ mạnh vào đầu Âm Long.  
Đợi hắn giết đám Âm Long xong, hắn có thể giết những Thái Âm Trùng kia, còn những người trúng hàn độc, đối với hắn có khó là gì?  
“Rầm!” Thân thể Âm Long chấn động, trong mắt lộ ra không cam lòng, nhưng nhanh chóng mất đi ánh sáng.  
Âm Long chết!  
Mạc Phàm không lập tức giết chết bốn người còn lại, một khí xoáy xuất hiện trên tay hắn, hắn muốn lấy Thái Âm Chi Khí trên người Âm Long.  
Có Thái Âm Chi Khí, hắn có thể luyện hóa Thái Âm Thần Thạch, thực lực sẽ tăng lên một bước.  
Không đợi hắn ra tay, một bóng đen bay từ trong cơ thể Âm Long ra, chớp lóe dưới ánh trăng, liền bay về phía tây nam.  
- Hửm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.