Thần Y Trọng Sinh

Chương 557:




Không đợi Mạc Phàm phản ứng kịp, ba mặt trời đã rơi xuống người Mạc Phàm.  
Chỉ trong chớp mắt, Mạc Phàm liền bị ngọn lửa hừng hừng bao phủ, vùng gần công viên giống như rơi vào trong lò luyện rất nóng, nhánh cây lá khô gần đó cũng không lửa tự cháy.  
Sáu người lại vui vẻ, ngọn lửa của Đỗ gia tên là Tam Dương Chân Hỏa, được xưng là bán tiên hỏa.  
Tuy không phải là tiên hỏa, nhưng có một số đặc thù của tiên hỏa, không thứ gì không đốt được.  
Nghe nói lúc trước quân đội đạt được một khối kim khí siêu cấp, dùng tất cả biện pháp mà không thể đun chảy kim khí này.  
Liền mời ba anh em Đỗ gia đến, Tam Dương Chân Hỏa của ba anh em xuất hiện, kim khí kia lập tức hòa tan.  
Ngọn lửa này bình thường đều không có ai dám động vào, chân khí dính vào chân khí bị thiêu đốt, thân thể đụng tới thân thể bị thiêu đốt, pháp khí dính vào cũng bị thiêu đốt.  
Cũng vì bán tiên hỏa này, mới khiến ba anh em Đỗ gia đứng trên bọn họ ở Hắc Bảng.  
Cho dù là một trong ba bọn họ, cũng không dám dễ dàng để dính ngọn lửa này.  
Mạc Phàm bị Tam Dương Chân Hỏa cắn nuốt, đã không có bất luận khả năng sống sót.  
Sáu người nhếch miệng, nhao nhao lộ ra vui mừng.  
- Tam Dương Chân Hỏa của Đỗ gia đúng là danh bất hư truyền.  
Lâm Chấn Sơn cười nói.  
Ba anh em Đỗ gia nhìn chằm chằm ngọn lửa hừng hực, đắc ý trong mắt càng dày đặc hơn.  
- Mạc Phàm thiêu sống người Đỗ gia chúng tôi, chúng tôi phải dùng ngọn lửa thiêu chết cậu ta.  
Một đám người vừa nhếch miệng, giọng nói của Mạc Phàm truyền từ trong ngọn lửa ra.  
- Chỉ là phàm hỏa, cũng muốn thiêu chết tôi, các người coi trọng mình quá rồi.  
Giọng nói của hắn vừa vang lên, ngọn lửa ba màu vũ động, thu nhỏ lại như thủy triều hạ xuống.  
Chỉ thấy Mạc Phàm dùng lực hút, ngọn lửa ba màu bị hắn hấp thu vào trong miệng, trong chớp mắt không còn thừa gì.  
Sắc mặt sáu người thay đổi, Tam Dương Chân Hỏa của Đỗ gia đủ để nấu chảy kim khí, không ai dám để dính vào, vậy mà Mạc Phàm hút toàn bộ ngọn lửa.  
Kinh ngạc nhất là ba anh em Đỗ gia, bọn họ hiểu rõ ngọn lửa của mình nhất.  
- Tiểu tử, sao cậu có thể nuốt lửa của tôi?  
Đỗ Uy kêu lên.  
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, ba người tách Nhất Muội Chân Hỏa trong Tam Muội Chân Hỏa ra, ba người mỗi người luyện một phần ba, ba người hợp lực lúc này mới có một chút uy lực của Nhất Muội Chân Hỏa.  
Loại phương pháp đầu đuôi lẫn lộn này, giống như thần binh hai ba người không dùng được, liền chia thành ba binh khí bình thường, sau đó gặp được thanh thần binh tuyệt thế như Mạc Phàm, muốn thiêu đốt hắn, có khả năng sao?  
Hắn vốn đang lo lắng mãi mà chưa tìm được ngọn lửa khác, hiện giờ Đỗ gia lại dâng đến cửa cho hắn rồi.  
- Chỉ dựa vào ngọn lửa bỏ đi này của các ông, các ông cũng ở lại hết đi, một người cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Vẻ mặt sáu người thay đổi, lộ ra vẻ nghiêm trọng.  
- Các vị không cần giữ thực lực lại nữa, cùng xông lên đi.  
Âm Long nhíu mày, tức giận nói.  
Sáu người gần như không do dự, vội vàng thi triển bản lĩnh của mình.  
Lâm Chấn Sơn hít sâu một hơi, kim quang nhàn nhạt xuất hiện trên người ông ta, thân thể ông ta vốn như cầu long, lập tức được mạ thêm một tầng kim khí.  
Long Cổ mở miệng niệm thần chú, một đầu lâu ngọn lửa màu đen to hơn nữa thành hình, mỗi khi cử động đều khiến đất rung núi chuyển, ngọn lửa màu đen khiến tim người ta đập nhanh, thân thể cao lớn làm người ta tự than thở là mình nhỏ bé.  
Trên mặt ba anh em Đỗ gia lộ ra vẻ thận trọng, hai tay nắm chặt lại, khí binh ngọn lửa dài ba trượng xuất hiện, hơi nóng bức người.  
Âm Long vận khởi Thái Âm Chi Khí, áo bào tung bay.  
“Xoẹt!” Áo choàng trên người ông ta lập tức bị xé nát, thân thể cao lớn uy vũ lại phát ra âm thanh đùng đùng, lập tức biến thành hơn hai thước, bắp thịt như dán Hắc Kim lên, dùng sức bùng nổ, long văn màu đen trên da lan từ mặt đến cánh tay.  
Khí thế của sáu người tăng lên nhiều, xung quanh giống như trời sập xuống.  
Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chấn Sơn.  
- Lâm Chấn Sơn, ông là người đầu tiên!  
Hắn giẫm mạnh xuống chân một cái, bóng dáng lập tức nhoáng lên, đi đến chỗ Lâm Chấn Sơn.  
- Tiểu tử, cậu cho rằng lão phu sợ cậu sao?  
Ông ta cười lạnh lùng, một quyền tỏa ra kim quang, đánh về phía Mạc Phàm.  
Ông ta là tông sư khổ luyện, một quyền ông ta vừa thi triển là bí kỹ Kim Cương Phục Ma Thể của Thiếu Lâm, cho dù là ma quỷ cũng bị ông ta xé rách.  
Nếu Mạc Phàm thi triển pháp thuật, ông ta còn kiêng kỵ vài phần, nếu là Mạc Phàm chống chọi với ông ta, không biết sống chết.  
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một quyền đánh về phía Lâm Chấn Sơn.  
“Bùm!” Tiếng kim khí bị nghiền nát vang lên.  
Sắc mặt Lâm Chấn Sơn thay đổi, rõ ràng Mạc Phàm chỉ quơ nhẹ một quyền, ông ta lại có cảm giác như bị một chiếc tàu to đụng vào.  
Ông ta là Hoành Luyện tông sư, lực lượng chưa từng thua ai, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được rõ ràng mình kém Mạc Phàm không chỉ một chút.  
Gần như không do dự, ông ta lùi về phía sau.  
Không đợi ông ta lùi về phía sau, bóng dáng Mạc Phàm biến mất trong hư không, khi Mạc Phàm xuất hiện đã đứng sau lưng Lâm Chấn Sơn.- Nằm xuống cho tôi!  
Không để Lâm Chấn Sơn phản ứng kịp, một cước của hắn giẫm lên lưng Lâm Chấn Sơn.  
“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên, xương sống của Lâm Chấn Sơn bị gãy thành 270 độ, bị Mạc Phàm giẫm xuống dưới đất, đất đá văng tung tóe, hình thành một cái hố nhỏ.  
Một cước của Mạc Phàm giẫm Lâm Chấn Sơn dưới đất, chân còn lại tiếp tục giẫm lên người Lâm Chấn Sơn.  
Mắt Lâm Chấn Sơn mở to, sợ hãi cái chết bao phủ trong lòng ông ta, thân thể ông ta mạnh bao nhiêu ông ta biết rõ, đạn, pháp khí cũng không thể làm gì được ông ta, ở trước mặt Mạc Phàm lại không chịu nổi một kích, bị giẫm gãy xương sườn.  
Những vết thương này nếu là người bình thường đã sớm chết rồi, nhưng đối với Hoành Luyện tông sư như ông ta, không lâu sau sẽ khôi phục.  
Nhưng nếu Mạc Phàm giẫm mấy cái nữa, ông ta sẽ xong đời rồi.  
- Mạc Phàm, cậu dám!  
Lâm Chấn Sơn giận dữ hét lên, muốn thoát khỏi chân Mạc Phàm.  
Ông ta đường đường là Hoành Luyện tông sư lại bị một đứa bé giẫm dưới chân, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục.  
Trên người ông ta lóe lên kim quang, nhưng chỉ là chớp lóe.  
Thân thể không tính là cao lớn của Mạc Phàm đứng trên người ông ta, tựa như một tòa núi lớn đặt trên mặt ông ta, ông ta không thể cử động được.  
- Giết ông mà thôi, có gì không dám, người chết kế tiếp là Lâm Khuynh Thiên.  
Ánh mắt hắn rét lạnh, một cước giẫm nát lưng Lâm Chấn Sơn.  
Hiện giờ là Lâm Chấn Sơn, đợi đến tỉnh Giang Nam thì sẽ là Lâm Khuynh Thiên.  
“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên, máu tươi phun từ trong miệng Lâm Chấn Sơn ra.  
- Tiểu tử, cậu có thù gì với thiếu chủ chúng tôi?  
Ông ta nổi giận hét lên.  
Ông ta cảm nhận được sát ý từ trong mắt Mạc Phàm, Mạc Phàm có sát ý rất sâu với Lâm Khuynh Thiên thiếu chủ Lâm gia bọn họ, Mạc Phàm hẳn là chưa từng gặp thiếu chủ Lâm Khuynh Thiên mới đúng.  
- Đợi anh ta chết, sẽ nói cho ông biết!  
Một cước của Mạc Phàm giẫm nát cổ ông ta, một cước khác giẫm nát đầu ông ta.  
“Bùm!” Đầu ông ta như trái dưa hấu, bị một cước giẫm nát.  
Bất luận là mấy người còn lại, hay Giang Thành, Long Nhược Tuyết đều thay đổi sắc mặt.  
Đường đường là Hoành Luyện tông sư của Lâm gia, vậy mà bị Mạc Phàm dùng bốn cước giẫm chết, cả quá trình còn chưa hết ba giây.  
Tông sư như long, muốn giết long còn khó hơn lên trời.  
Nhất là Hoành Luyện tông sư nổi danh trên Hắc Bảng như Lâm Chấn Sơn, phá vạn pháp, địch pháp khí, đao thương, lực sinh mệnh cường đại, thân thể mạnh mẽ khó giết chết nhất.  
Người như vậy ở trong tay Mạc Phàm như đi đường, chỉ là chuyện vài bước.  
Đám người còn lại lúc trước thề son sắt sẽ giết Mạc Phàm ngẩn ra, trong mắt hiện lên chút kiêng kị.  
- Giết người như đi đường, chuyện này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.