Thần Y Trọng Sinh

Chương 554:




Dao động kỳ lạ khiến tim người ta đập thình thịch.  
Mỗi lần đánh một cái, trái tim cũng đập nhanh hơn chút.  
- Mấy người ở trong này làm gì, công viên đã đóng cửa rồi, còn không…  
Hai bảo vệ trong công viên cầm đèn pin đi tới.  
Bọn họ còn chưa nói xong liền ngã “rầm” một tiếng, hôn mê bất tỉnh, máu tươi chảy từ lỗ mũi ra.  
“Keng!” Lại có một tiếng gõ vang lên, một lão giả mặc trang phục dị tộc màu đen, đi từ trong bóng tối ra, đứng dưới đèn đường phía sau bên trái Mạc Phàm.  
Lão giả này khoảng 60, 70 tuổi, trên đầu có đội một cái mũ màu đen, gương mặt gầy khô, nhưng đôi mắt thâm thúy như vực sâu không đáy, vậy mà giống như Vu Thiếu Huyền, cũng có hai đồng tử.  
Hai đồng tử nhìn vô cùng quái dị.  
Lão giả này cầm một cây gậy bằng xương trong tay, phía dưới cây gậy như ngọc, bên trên là một cái đầu lâu màu trắng, trong hốc mắt sâu của đầu lâu lóe lên hai luồng lửa đen.  
Lão giả này vừa xuất hiện, không chỉ bầu không khí trở nên phát lạnh, giống như đến địa ngục âm phủ, sắc mặt Âm Long và Lâm Chấn Sơn cũng thay đổi, trong mắt nhìn Mạc Phàm càng đắc ý hơn.  
Tổ hợp ba người hợp thành hình tam giác, bao vây Mạc Phàm ở bên trong.  
- Tiểu tử, lão phu là Long Cổ, cậu đã cảm thấy hai bọn họ không đủ, vậy thêm lão phu nữa thì thế nào?  
Lão giả nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói, không nóng không lạnh hỏi.  
Ba bọn họ ra tay, đừng nói là Mạc Phàm, cho dù là Lâm Thiên Nam đứng đầu và Vạn Thiên Tuyệt đứng thứ hai trên Hắc Bảng cũng có thể bị giết chết, càng không nói đến Mạc Phàm chỉ đứng phía sau một trong bất kỳ ba bọn họ.  
Còn nữa, đã nhiều năm rồi ba bọn họ chưa ra tay trước mặt công chúng, nếu ra tay, thứ hạng phải tăng lên rất nhiều.  
- Long Cổ?  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt:  
- Ông đến báo thù cho Vu Thần Giáo sao?  
- Cậu diệt Vu Thần Giáo tôi, hủy thánh địa của Vu Thần Giáo, cơ nghiệp của Vu Thần Giáo ở Hoa Hạ bị hủy hoại trong chốc lát, tất nhiên lão phu đến vì Vu Thần Giáo rồi, nếu cậu đồng ý giao bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung, tôi có thể tha chết cho cậu.  
Long Cổ nói, trong giọng nói không mang theo bất luận tình cảm gì.  
Tuy ông ta đã sớm rời khỏi Vu Thần Giáo, nhưng dù sao cũng là người của Vu Thần Giáo, Mạc Phàm diệt Vu Thần Giáo chẳng khác nào động thổ trên đầu ông ta.  
Tông sư như long, người nào động người đó chết.  
Nhưng thù của Vu Thần Giáo, còn kém xa so với bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung.  
Tuy không biết trong phủ đệ của tiên nhân có gì, chỉ riêng thi thể rồng bị trấn chết trong Vạn Diệt Lao Lung, đủ để khiến vô số cao thủ Tiên Thiên điên cuồng.  
Phải biết rằng rồng là thần thú có địa vị cao quý ở Hoa Hạ, tượng trưng cho quyền uy cao nhất.  
Mà theo bọn họ biết, có chỗ nào trên người rồng không phải là bảo bối.  
Long huyết, long lân, long cân, long nhục, long hồn, long châu.  
Long huyết, long nhục có thể khiến thân thể ông ta cường hãn như Chân Long.  
Long cân, long lân là nguyên liệu cực phẩm để luyện chế pháp khí, hiện giờ không thể tìm được trên Địa Cầu.  
Còn long hồn, ông ta hoàn toàn có thể luyện hóa quỷ long hô phong hoán vũ, thượng thiên nhập địa.  
Nếu có được long châu, ông ta có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên mà nhiều năm chưa đột phá được, tiến vào cảnh giới Kim Đan.  
Trên cơ bản, gần như tất cả những người muốn tiến vào phủ đệ tiên nhân, phần lớn là vì long châu.  
Dù sao mấy trăm năm nay trên Địa Cầu không có tu sĩ Kim Đan xuất hiện, vừa vào Kim Đan, không những được hưởng thụ thọ nguyên dài hơn, từ hôm nay Địa Cầu là của bọn họ.  
Không ai có thể chống lại hấp dẫn này, nhất là người không còn nhiều thời gian chờ đợi như bọn họ.  
- Lại là phủ đệ của tiên nhân, người mơ ước nơi này, đúng là nhiều thật.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
- Cậu đã biết chuyện này, còn không thành thật giao ra đây, ở trước mặt ba chúng tôi, cậu căn bản không có bất luận phần thắng gì.  
Âm Long cười âm hiểm nói.  
Ông ta đối phó với Mạc Phàm không thành vấn đề, nhưng muốn bắt sống Mạc Phàm thì hơi phiền phức.  
Nhỡ đâu Mạc Phàm dùng yêu pháp gì đó, bí pháp Vạn Diệt Lao Lung mà ông ta muốn đạt được, liền ngâm nước nóng rồi.  
Nhưng ba bọn họ cùng ra tay, Mạc Phàm như cá trong chậu.  
Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn nhìn ba người này, biểu cảm vẫn không thay đổi.  
ằ ế ể ấ ồ- Các ông cho rằng, chỉ dựa vào ba phế vật các ông, có thể lấy được đồ từ trong tay tôi sao?  
- Cậu!  
Âm Long nhíu mày, sắc bén trong mắt ông ta lóe lên như ngọn nến.  
- Càn rỡ!  
Long Cổ hừ lạnh một tiếng.  
- Tiểu tử, tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.  
Lâm Chấn Sơn tức giận nói.  
“Ha ha!” Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, nhìn lướt qua bóng đêm phía sau.  
- Ba vị, nếu các vị đến đây rồi, còn không hiện thân, muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, hay là muốn bàng quan.  
Khi cảm ứng của hắn bao trùm toàn thành phố, có tổng cộng 10 cao thủ Tiên Thiên.  
Ngoại trừ Giang Thành, Long Nhược Tuyết còn cả Mông Hãn ở biệt thự số 9 ra, thì còn lại 7 người, trong đó có một mỹ nữ khí tức không tệ đã thức thời rời đi, trước mắt hắn có ba người, còn lại ba người theo tới.  
Không hiện thân, liền cho rằng hắn không phát hiện ra sao?  
- Hả?  
Tiếng kêu kinh ngạc truyền từ phía sau đến.  
“Vù…” 9 đốm lửa sáng lên, mỗi đốm lửa đều to bằng đầu người, có tổng cộng ba màu, theo thứ tự là màu trắng, đỏ như máu và màu lam, hơi nóng bức người đánh về phía lưng Mạc Phàm.  
Dưới ánh sáng ngọn lửa, ba người đàn ông trung niên xuất hiện phía sau Mạc Phàm, chặn đường lui của Mạc Phàm.  
- Đây không phải là ba anh em Đỗ gia khống chế lửa ở Vân Châu sao, không ngờ các anh cũng tới thành phố Đông Hải, lần này dễ rồi.  
Âm Long nhếch miệng, đắc ý trên mặt càng đậm hơn.  
Ba anh em này có bản lĩnh khống chế lửa, ngọn lửa bọn họ nắm trong tay được xưng là không có thứ gì không thiêu đốt được.  
Ba người được xưng là Hỏa Thần, đứng thứ 30 trên Hắc Bảng, gần phía trước hơn một trong bất luận ba người bọn họ.  
Ba người kia đều đã đến đây, Mạc Phàm còn dám mạnh miệng như trước không?  
- Đỗ gia Vân Châu?  
Mạc Phàm nhướn mày, hỏi:  
- Đỗ Tư Tư có quan hệ gì với các ông?  
Khi hắn ở Vu Thần Sơn có giết một người tên là Đỗ Tư Tư, lúc ấy Đỗ Tư Tư muốn lấy tiểu hồ ly, hình như là đại tiểu thư Đỗ gia Vân Châu.  
- Tư Tư là con gái tôi, cậu đã giết chết con bé.  
Đỗ Uy người đàn ông đứng giữa trầm giọng nói.  
- Con gái ông mơ ước thứ không nên mơ ước, làm việc không nên làm, chính cô ta đáng chết, nếu ông muốn báo thù cho cô ta, kết cục cũng sẽ như cô ta thôi.  
Mạc Phàm cười khinh thường nói.  
- Hừ, tôi thấy người chết là cậu mới đúng, tiểu tử, hôm nay tôi không chỉ muốn bắt sống cậu, còn dùng lửa Đỗ gia, thiêu toàn bộ người Mạc gia thành tro tàn.  
Đỗ Uy nghiến răng nói, trong mắt lóe lên lửa giận.  
- Đỗ Uy, tôi cảm thấy chúng ta không cần nói nhiều lời vô nghĩa với tiểu tử này nữa, bắt cậu ta trước, phong bế tu vi của cậu ta lại, còn những người đó, không phải mặc chúng ta bài bố sao?  
Âm Long cười nói.  
- Không sai, xem đến lúc đó tiểu tử này còn hung hãn như vậy nữa không.  
Lâm Chấn Sơn nói theo.  
“Ha ha.” Mạc Phàm ngẩng đầu, cười khẽ.  
- Các người không gặp được người Mạc gia tôi đâu, hôm nay các người đều chết ở đây rồi.  
Hắn nói xong dưới chân khẽ động, bóng dáng biến mất tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.