Thần Y Trọng Sinh

Chương 549:




- Lưu Kiếm Phong, ông muốn nuốt vàng tự sát, hay là để La Phong giúp ông đây?  
Mạc Phàm đi đến trước người Lưu Kiếm Phong, mặt không chút thay đổi nói.  
Hắn vừa nói xong, La Phong lấy một thỏi vàng lấp lánh từ trong túi ra, ném xuống đất.  
“Cộp!” Lưu Kiếm Phong nhìn thỏi vàng lấp lánh ánh sáng trước người, vẻ mặt ngẩn ra.  
- Cậu tha cho tôi một con đường sống đi, tôi có thể cho cậu 100 triệu.  
Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, ông ta lập tức rời khỏi tỉnh Giang Nam, thế giới rộng lớn như vậy, ông ta không tin Mạc Phàm có thể tìm được ông ta.  
100 triệu này, Mạc Phàm không chỉ đừng mơ lấy được, cũng đợi chết đi, ngày mai Hắc Thị sẽ treo lệnh tru sát Mạc Phàm.  
Dám nhục nhã ông ta, đợi chết đi.  
- 100 triệu?  
Mạc Phàm nhướn mày.  
- Đúng vậy, đây đều là tài sản của tôi, còn có một số bảo vật tôi cất giữ nữa, tôi sẽ tặng hết cho cậu, chỉ cần cậu có thể tha cho tôi, chắc chắn mạng của tôi không đáng giá bằng mấy thứ này.  
Lưu Kiếm Phong cười nịnh nọt nói.  
- Quả thật mạng của ông không đáng tiền như vậy.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Ở trong mắt hắn mạng của Lưu Kiếm Phong còn không bằng con kiến ở trên đất.  
- Vậy tiền bối, có phải tôi có thể dùng tiền đổi mạng hay không, thực ra chuyện này là lỗi của Từ Minh Huy, cậu ta nói nếu tôi diễn trò giúp cậu ta, cậu ta sẽ tặng một vị cô nương trong đó cho tôi, tôi vốn không muốn, nhưng mà cậu ta cầu xin nhiều lần, tôi mới đồng ý, nếu tôi biết là bạn của cậu, tôi tuyệt đối không dám động vào.  
Lưu Kiếm Phong cười nịnh nọt nói.  
- Lưu Kiếm Phong, con mẹ nó, là ông nhìn trúng Lưu Phỉ Phỉ mà.  
Từ Minh Huy giận dữ hét lên.  
- Tiền bối, cậu đừng tin cậu ta, những lời tôi nói đều là sự thật, nếu không phải Từ Minh Huy nổi lên ý xấu trước, sao cậu ta lại lừa gạt các cậu đến chỗ này?  
Lưu Kiếm Phong nghiêm túc nói.  
- Nói xong rồi hả?  
Mạc Phàm cười khinh thường hỏi.  
- Xong rồi.  
Lưu Kiếm Phong sửng sốt, vội vàng câm miệng.  
- Ông đã không chọn, vậy tôi chọn giúp ông, ăn hết thỏi vàng này đi.  
Mạc Phàm chỉ thỏi vàng trên đất nói.  
- Cái gì, tiền bối, không phải thay bằng 100 triệu sao?  
Sắc mặt Lưu Kiếm Phong thay đổi, cảm thấy khó có thể tin nói.  
- Có lựa chọn nào như vậy sao?  
Tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, hỏi.  
Không nói đến chuyện hắn lấy được 100 triệu hay không, cho dù có thể lấy được, sao có thể so được với vận mệnh của Lưu Phỉ Phỉ.  
Ở trong mắt hắn những số tiền này chỉ là con số, căn bản không đủ để hắn động tâm.  
Trái lại Lưu Kiếm Phong này, kiếp trước muốn bao dưỡng Lưu Phỉ Phỉ là thật, sau đó phong sát Lưu Phỉ Phỉ, dẫn đến cô mất đi ở tuổi 28 đẹp như hoa, vậy Lưu Kiếm Phong có thể đi chết đi.  
- Lưu tổng, lựa chọn này là tự ông nói, thế nào, ông muốn quỵt nợ trước mặt tiền bối sao?  
Sắc mặt La Phong phát lạnh, hỏi.  
Ở đây có nhiều người như vậy, La Phong vẫn xưng với Mạc Phàm là tiền bối.  
Sắc mặt Lưu Kiếm Phong thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm thỏi vàng trên đất, bỗng nhiên ánh mắt dữ dằn hơn.  
- Nếu tiền bối ép tôi ăn thỏi vàng, vậy…  
Bỗng nhiên ông ta giơ tay trái lên, cổ tay phải chạm vào cổ tay trái.  
- Vậy tiền bối đi chết đi.  
Ông ta vừa mới nói xong, một mũi tên màu đen bay từ trong ống tay áo ông ta ra, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.  
Ông ta là phú ông giá trị con người trăm triệu, đương nhiên phải quý trọng cái mạng nhỏ của ông ta nhất.  
Ông ta dùng 10 triệu mới mua được hai kiện pháp khi cao cấp từ chỗ luyện khí thế gia, một kiện dùng để phòng thân, một kiện dùng để giết địch.  
Nghe nói mũi tên đen này là Ma Hồn, bên trên có tẩm kịch độc, loại độc này còn độc hơn cả nọc rắn mấy chục lần, chỉ dính vào da một chút, cho dù không có vết thương cũng phải chết.  
Diệt trừ tiểu tử này, La Phong không dám làm gì ông ta, trừ phi La gia không muốn làm ăn ở tỉnh Giang Nam nữa.  
Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, bỗng nhiên ông ta có cảm giác thân thể bị người ta xách lên, chỗ ngực đau xót, giống như bị con kiến cắn một cái.  
- Chỉ dựa vào ông cũng muốn giết được tôi?  
Mạc Phàm lạnh giọng nói, giống như ném con chó chết, ném Lưu Kiếm Phong sang một bên.  
Hành động mờ ám của Lưu Kiếm Phong, nếu có thể lừa gạt cảm ứng của hắn, vừa rồi hắn đã chết trên tay La Phong.  
Lưu Kiếm Phong khiếp sợ, cúi đầu nhìn về phía ngực mình, sắc mặt ông ta rất khó coi, mũi tên Ma Hồn màu đen vốn nên đâm vào người Mạc Phàm, vậy mà đâm vào người ông ta.  
“A!” Tiếng kêu thê lương phát ra từ miệng Lưu Kiếm Phong, người ông ta giống như bị thiêu đốt, khói đen tỏa ra cuồn cuộn.  
Chỉ chưa tới 10 giây, liền biến thành bãi nước đen.  
Mọi người sởn gai ốc.  
Mạc Phàm dời mắt nhìn về phía Từ Minh Huy.  
- Vừa rồi anh nói muốn dùng mì sợi thắt cổ, đập đầu vào đậu hủ chết đúng không?  
Câu nói rất khôi hài, nhưng xung quanh không ai cười nổi.  
- Mạc Phàm, tôi sai rồi, cậu nể mặt chúng ta là bạn học, tha cho tôi một lần đi.  
Từ Minh Huy cầu xin, hoàn toàn không còn là công tử Từ gia ra vẻ đạo mạo nữa.  
“Ha ha!  
Mạc Phàm cười nhạt, sắc lạnh trong mắt dày đặc hơn.  
Sau khi Lưu Phỉ Phỉ bị Từ Minh Huy hủy hợp đồng phong sát, hắn từng đi tìm Từ Minh Huy với Lưu Phỉ Phỉ.  
Lúc ấy Lưu Phỉ Phỉ còn nói với Từ Minh Huy cô muốn quay phim, cho dù là vai phụ cũng không sao, hi vọng anh ta nể mặt bạn học cho cô một cơ hội.  
Lúc ấy Từ Minh Huy đáp lại một câu:- Anh ta không có người bạn thanh cao như Lưu Phỉ Phỉ.  
- Tôi còn chưa đi nhập học, chúng ta vẫn chưa được coi là bạn học.  
- Tôi là thiếu gia Từ gia, cậu giết tôi, Từ gia Giang Nam chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.  
Từ Minh Huy thấy Mạc Phàm từ chối, vội vàng kêu lên.  
- La Phong, xử lý thế nào anh xem rồi làm đi, nếu tôi còn nhìn thấy anh ta, một kích anh đánh tôi, tôi sẽ trả anh gấp bội.  
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, nói.  
Có Lâm Thiên Nam tọa trấn Lâm gia, hắn cũng chưa từng sợ hãi, một Từ gia nho nhỏ hắn sẽ sợ sao.  
Từ gia dám đến tìm hắn gây phiền phức, hắn sẽ diệt Từ gia.  
- Tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu câu trả lời hài lòng.  
La Phong vội vàng nói, xách Từ Minh Huy lên như xách con gà con đi về phía xa.  
Một kích anh ta dùng toàn lực không thể thương tổn đến Mạc Phàm, anh ta không muốn bị Mạc Phàm đánh lại một kích.  
Mắt Từ Minh Huy mở to, trong đồng tử đều là tuyệt vọng.  
Anh ta sửng sốt một lát, vẻ mặt hung dữ quát:  
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu là ai?  
Mạc Phàm là người cường đại như vậy, chắc chắn không phải hạng người không tên không họ.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường, sắc bén trong mắt hắn tăng lên.  
- Vậy anh nhớ kỹ cho tôi, tôi là Mạc đại sư Đông Hải!  
Rõ ràng chỉ là mấy chữ, nhưng lọt vào tai mọi người, gần như tất cả mọi người đều khiếp sợ, giống như bị sét đánh, một đám người nhìn Mạc Phàm với vẻ sợ hãi, như nhìn thấy thần linh.  
- Mạc đại sư Đông Hải, là người g iết chết cao thủ Thiên Thành Diệt của Thanh Bang sao?  
Có người hỏi.  
- Ngoại trừ cậu ta ra thì còn ai?  
- Cậu ta không chỉ gi ết chết Thiên Thành Diệt, ngay cả 21 thế lực cấp S cũng chết trên tay cậu ta, hiện giờ Thanh Bang ở nước ngoài cũng không dám trêu chọc vào cậu ta.  
Một người khác ngơ ngẩn hỏi.  
- Ở thành phố Đông Hải này, chỉ sợ chỉ có Mạc đại sư Đông Hải mới ngăn cản được La Phong.  
- Chẳng trách lúc trước khẩu khí của cậu ta lớn như vậy.  
- Chuyện này…  
Vẻ mặt Từ Minh Huy ngẩn ra, miệng há to nhưng không phát ra âm thanh.  
Không chỉ những người này, vẻ mặt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ cũng sửng sốt.  
Nhất là Lý Thi Vũ, cô biết Mạc Phàm bái sư phụ, đã khác với trước kia.  
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ Mạc Phàm là Mạc đại sư Đông Hải đang lan truyền điên cuồng ở Đông Hải.  
Cô còn cho rằng Mạc đại sư là sư phụ Mạc Phàm, hay những người khác, ai biết lại là em họ cô.  
Sau khi bàn tán xôn xao xong, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.