Thần Y Trọng Sinh

Chương 543:




Mạc Phàm nhìn về phía người nói, ánh mắt hắn nhìn người đàn ông đeo kính ở quầy hàng bên cạnh.  
Người đàn ông này khoảng 20 tuổi, làn da trắng nõn, thân cao gần 1 mét 8, dáng người cao gầy mặc tây trang Armani, tóc bôi keo bóng loáng khiến người ta có cảm giác lòe loẹt.  
Nhìn thấy người này, Mạc Phàm nheo mắt lại, lộ ra một chút hàn khí.  
Hắn quen người đàn ông này, chỉ là không ngờ gặp được ở đây.  
Anh ta tên là Từ Minh Huy, là sinh viên khoa điện ảnh và truyền hình của đại học Đông Hải, hơn hắn và Lưu Phỉ Phỉ một khóa.  
Từ Minh Huy quen biết với Lưu Phỉ Phỉ thế nào, hắn cũng không biết.  
Nhưng sau này Lưu Phỉ Phỉ ký hợp đồng với công ty là do Từ Minh Huy.  
Vì quan hệ của hắn và Lưu Phỉ Phỉ không tệ, từng gặp Từ Minh Huy vài lần, hắn không có hảo cảm gì với Từ Minh Huy này.  
Sau khi Lưu Phỉ Phỉ bắt đầu hơi nổi tiếng, anh ta liền ngăn cản Lưu Phỉ Phỉ tiếp xúc với những bạn bè lúc trước.  
Nhất là người không giúp đỡ được con đường thành ngôi sao của Lưu Phỉ Phỉ, muốn gặp Lưu Phỉ Phỉ một lần còn khó hơn lên trời.  
Có một lần Lưu Phỉ Phỉ hẹn hắn và Tiểu Tuyết đi ăn cơm, đồ ăn mới bưng lên, Từ Minh Huy đã lái xe tới tìm.  
Chưa nói được mấy câu liền kéo Lưu Phỉ Phỉ ra xe, cuối cùng còn để lại một câu, nếu muốn tốt cho Lưu Phỉ Phỉ, sau này đừng liên lạc nữa.  
Ví dụ như vậy chỗ nào cũng có, chuyện này khiến Lưu Phỉ Phỉ càng ngày càng ít bạn.  
Sau khi Lưu Phỉ Phỉ thành danh, thậm chí có một số người bắt đầu tung tin đồn, Lưu Phỉ Phỉ nổi tiếng và chưa nổi tiếng khác nhau một trời một vực, rất cao ngạo tự đại, vân vân.  
Sau đó Lưu Phỉ Phỉ không chịu tiếp nhận quy tắc ngầm của công ty bị phong sát, Từ Minh Huy lập tức hủy hợp đồng với Lưu Phỉ Phỉ.  
Có thể nói, người khởi xướng khiến Lưu Phỉ Phỉ tự sát là Từ Minh Huy.  
Hắn vốn tưởng rằng sau khi đến đại học Đông Hải, mới có thể nhìn thấy Từ Minh Huy, không ngờ lại gặp được ở đây.  
Xem ra Từ Minh Huy và Lưu Phỉ Phỉ từng gặp ở Đông Hải.  
Nhưng mặc kệ quen biết thế nào, chuyện trước kia sẽ không xảy ra lần nữa.  
- Anh là?  
Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn Từ Minh Huy một cái hỏi.  
Từ Minh Huy vô cùng thân sĩ tháo kính xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười anh tuấn, một tay vươn về phía Lưu Phỉ Phỉ.  
- Anh tên là Từ Minh Huy, sinh viên năm hai khoa điện ảnh và truyền hình đại học Đông Hải, là học trưởng của em.  
Khi nói chuyện, trong mắt anh ta lóe lên giảo hoạt.  
Anh ta để ý Lưu Phỉ Phỉ không phải một lúc, tuy chỉ nhìn vài lần, nhưng anh ta có cảm giác với tướng mạo, dáng người, khí chất của Lưu Phỉ Phỉ, chỉ cần Lưu Phỉ Phỉ tiến vào giới nghệ sĩ, không lâu sau sẽ trở thành minh tinh vạn người chú ý.  
Nếu người nào ký được hợp đồng với Lưu Phỉ Phỉ, sau này sẽ kiếm được lời nhiều.  
Nhưng anh ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp đến gần Lưu Phỉ Phỉ.  
Ai biết Lưu Phỉ Phỉ lại là học muội của anh ta, đây đúng là cơ hội trời ban.  
- Xin chào, em là Lưu Phỉ Phỉ.  
Lưu Phỉ Phỉ nắm tay Từ Minh Huy, thản nhiên nói, bất luận là giọng điệu cách ăn nói đều rất hoàn hảo, khiến người ta không soi mói được.  
- Tên rất êm tai, hai vị này là?  
Bộ dạng Từ Minh Huy như rất thân quen, nhìn về phía Lý Thi Vũ và Mạc Phàm.  
- Đây là Lý Thi Vũ bạn thân của em, sinh viên trường đại học Phục Sáng.  
Lưu Phỉ Phỉ giới thiệu.  
- Lý tiểu thư đúng là tài mạo song toàn.  
Từ Minh Huy khen ngợi.  
- Từ thiếu khách sáo rồi.  
Lý Thi Vũ thản nhiên nói.  
Trải qua chuyện của Trương Siêu, cô có chút miễn dịch với loại đàn ông miệng lưỡi trơn tru.  
- Đây là em họ Thi Vũ, Mạc Phàm Mạc đại soái ca.  
Lưu Phỉ Phỉ nháy mắt với Mạc Phàm, bộ dạng vô cùng đáng yêu.  
- Xin chào!  
Từ Minh Huy nhíu mày,nhưng vẫn lộ ra tươi cười hiền lành, trong mắt anh ta thì tràn đầy khinh thường.  
Chỉ là sinh viên đại học quốc phòng Đông Hải mà thôi, chẳng là gì ở Hoa Hạ.  
Sau khi tốt nghiệp có quan hệ thì được phân đến thành phố giàu có và đông đúc, không có quan hệ bối cảnh thì chỉ có thể sung quân đến biên cương, không chỉ vất vả và nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào, muốn bò lên trên, không khác gì ốc sên leo cây, có rất nhiều người cả đời đều sống quãng đời còn lại ở biên cương.  
Còn bộ dạng đẹp trai, với diện mạo này của Mạc Phàm, ngay cả anh ta cũng không bằng, chẳng là gì ở đại học Đông Hải.  
- Không còn tay để bắt rồi.  
Mạc Phàm giơ đồ trong tay lên, lạnh nhạt nói.  
- Hô hô, không sao.  
Từ Minh Huy nhíu mày, cười to thu tay lại.  
Nếu không phải nể mặt Lưu Phỉ Phỉ, anh ta căn bản không để ý tới Mạc Phàm.  
- Hình như vừa rồi mọi người đang nói chuyện đại học?  
Từ Minh Huy dời đề tài nói.  
- Đúng vậy, học trưởng có gì chỉ giáo không?  
Lưu Phỉ Phỉ cười nói.  
Bọn họ thành thục hơn người bình thường một chút, nhưng dù sao vẫn là học sinh trung học mới vào đại học, còn ôm chờ mong với cuộc sống đại học.  
- Đương nhiên có thể.Trong mắt Từ Minh Huy hiện lên vẻ đắc ý, nhìn lướt qua Mạc Phàm với thâm ý khác.  
- Đối với quốc phòng chuyên nghiệp mà nói, quốc chuyên nghiệp là lưu manh chuyên nghiệp trường chúng ta, mười sinh viên quốc phòng đều là mười tên lưu manh.  
- Không thể nào?  
Lưu Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.  
- Đợi mọi người đến trường thì biết, tỉ lệ nam nữ quốc phòng hàng năm là 10:0, vận khí năm nào tốt một chút, có khả năng có một hai người, trên cơ bản đều bị học trưởng và người nhanh tay cướp đi, còn lại chỉ có thể tự lực cánh sinh, cho nên Tiểu Phàm đến trường, nhất định phải nhanh tay đó.  
Từ Minh Huy nhìn Mạc Phàm cười nói.  
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không quan tâm lắm.  
- Vậy khoa điện ảnh và truyền hình chúng ta thì sao?  
Lưu Phỉ Phỉ hỏi.  
- Khoa điện ảnh và truyền hình chúng ta mỹ nữ như mây, tỉ lệ nam nữ là 3:7, là khoa được chào đón nhất ở trường chúng ta, nhưng khi khai giảng báo tên phải nhớ kỹ, phải phòng cháy phòng trộm phòng người ngoài, một khi bị nam sinh khoa khác cướp đi, con đường ngôi sao sau này không dễ đi rồi.  
Từ Minh Huy cảnh cáo.  
Con đường ngôi sao vốn không dễ đi, hàng năm có không biết bao nhiêu người tiến vào giới giải trí, nhưng cuối cùng chỉ có vài người ít ỏi thành danh, nếu những người khác không đổi nghề, thì vùng vẫy dữ dội, cả đời không có tiền đồ lớn gì.  
Nếu sớm bị một số người không có tác dụng với con đường ngôi sao bắt lấy tâm, con đường ngôi sao càng không dài.  
Hiện giờ có không biết bao nhiêu đại minh tinh, rõ ràng đã kết hôn còn nói mình độc thân, rõ ràng ly hôn rồi còn biểu hiện vô cùng ân ái, con đường ngôi sao khó khăn bao nhiêu đều thấy rõ.  
“A…!” Lưu Phỉ Phỉ gật đầu chuyện hiểu chuyện không, đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm đầy ái muội.  
- Mạc đại soái ca phải cố lên đó… Nếu không chỉ có thể tự lực cánh sinh.  
- Vậy sau này mong Lưu đại mỹ nữ chiếu cố nhiều hơn.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ nói.  
Từ Minh Huy nhíu mày, trong mắt anh ta lộ ra chút ghen tị, nhưng biến mất rất nhanh.  
- Mọi người muốn mua trang sức sao, tôi biết một chỗ bán trang sức mọi người sẽ thích, người bình thường căn bản không vào được, hay là tôi dẫn mọi người đến đó?  
Từ Minh Huy cười nói.  
Không dễ dàng gì mới bắt chuyện được với Lưu Phỉ Phỉ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.  
- Thi Vũ, chúng ta đi xem với học trưởng nhé?  
Lưu Phỉ Phỉ do dự, cười hỏi.  
- Cũng được.  
Lý Thi Vũ nhìn lướt qua trang sức trong cửa hàng, quả thật không có cái nào bọn họ thích, liền gật đầu.  
Mạc Phàm nhíu mày, cũng không phát biểu ý kiến.  
- Nhìn xem trong hồ lô của Từ Minh Huy này là thứ gì?  
- Đi thôi, xe của anh ở bên ngoài.  
Từ Minh Huy cầm một chiếc chìa khóa xe Porsche, lắc lắc.  
Bốn người rời khỏi cửa hàng trang sức, ngồi lên xe Porsche của Từ Minh Huy rời đi.  
Nửa tiếng sau, xe đứng trước cửa một hội chợ triển lãm ở thành phố Đông Hải.  
- Đến rồi, chúng ta xuống xe đi?  
Từ Minh Huy ra khỏi xe.  
- Ở đây có cửa hàng trang sức sao?  
Lưu Phỉ Phỉ và Lý Thi Vũ nhíu mày, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.