Thần Y Trọng Sinh

Chương 541:




Hắn nhận lấy mảnh vải kia, vận chuyển linh khí, ngọn lửa màu trắng đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.  
Một pháp ấn đánh vào bên trong, ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, bao phủ mảnh vải bên trong.  
Ngọn lửa tắt, một ký hiệu hình dấu chấm than tỏa ra hào quang màu vàng, xuất hiện trong tay hắn.  
“Phù!” Hắn thổi một luồng linh khí vào trên ký hiệu này, ký hiệu lập tức to hơn.  
Hắn ném ký hiệu này lên không trung, ký hiệu như tinh linh bay hai vòng quanh hắn, ẩn vào không trung.  
- Cậu dùng pháp thuật gì vậy?  
Mắt Long Nhược Tuyết mở to, vẻ mặt khó mà tin được.  
Vừa rồi Mạc Phàm dùng pháp thuật lấy Thái Âm Chi Khí, đã khiến cô vô cùng kinh ngạc, hiện giờ Mạc Phàm lại dùng tiếp pháp thuật như vậy nữa.  
Cô xuất thân từ Long Tổ, rất nhiều chuyện người bình thường không biết, cô nhìn quen lắm rồi.  
Nhưng ở bên cạnh Mạc Phàm, cô có cảm giác mình như Già Lưu đến thăm nhà đại quan viên.  
- Chỉ là pháp thuật tìm kiếm thông qua khí tức đối phương mà thôi.  
Mạc Phàm cười khinh thường nói.  
Hắn biết rất nhiều loại pháp thuật như vậy, căn bản không đáng nhắc tới.  
- Mất bao lâu mới tìm được người kia?  
Long Nhược Tuyết hỏi.  
- Nếu nhanh thì lập tức tìm được, chậm mà nói, có khả năng phải vài ngày, có lẽ còn lâu hơn.  
Mạc Phàm nói.  
Bởi vì chỉ có một mảnh quần áo, khí tức trên đó thật sự quá yếu, muốn tìm người này ở nơi rộng như Đông Hải, chỉ có thể dựa vào vận khí.  
Nếu người này ở gần đây, sẽ lập tức bị phát hiện, nhưng mà…  
Hắn vừa mới nói xong, một ký hiệu bay trở về, trực tiếp chui vào trong nhẫn của hắn.  
- Ra tay với Liệt Hỏa chính là cậu, đúng là thiệt thòi cho Liệt Hỏa tự sát vì cậu.  
Mắt Long Nhược Tuyết mở to, khinh bỉ nói.  
Nếu không phải Mạc Phàm ra tay với Liệt Hỏa, sao ký hiệu kia lại quay về chỗ Mạc Phàm?  
Mạc Phàm không nói gì liếc mắt nhìn Long Nhược Tuyết một cái, nhẫn trên tay sáng lên, hạt châu mới được hắn cho vào trong nhẫn xuất hiện trên tay hắn.  
Ký hiệu kia rơi xuống hạt châu này, tản ra ánh sáng màu vàng.  
- Như vậy là có ý gì?  
Long Nhược Tuyết gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.  
- Sưu Tác Chi Thuật tìm đến hạt châu này, vậy nói lên khí tức trên hạt châu này giống như trên mảnh vải, xem ra vận khí của chúng ta rất tốt, người đả thương cô và dùng Sưu Hồn với Liệt Hỏa là một.  
Mạc Phàm nheo mắt nói.  
- Cái gì?  
Long Nhược Tuyết nhíu mày, lửa giận xuất hiện trong mắt cô.  
Giang Thành cũng nhíu mày, sắc mặt hai người khó coi chỉ trong chớp mắt.  
- Thực sự là người đó sao?  
- Ông biết là ai sao?  
Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  
- Người này tên là Âm Long, tên cụ thể là gì tôi cũng không biết, là một người rất lợi hại, vị Long Vương lúc trước đã chết dưới tay Âm Long, Nhược Tuyết may mắn mới còn sống, nhưng bị hành hạ gần chết, Âm Long đứng vị trí thứ 49 trên Hắc Bảng, gần sát Long Cổ, thực lực còn mạnh hơn Long Cổ của Vu Thần Giáo, trên người ông ta có Thái Âm Chi Khí, chỉ cần dính vào là vô cùng phiền phức.  
Giang Thành cũng không giấu diếm, nói chi tiết.  
- Hình như người này không liên quan đến Vu Thần Giáo, vì sao phải tới tìm Mạc Phàm?  
Long Nhược Tuyết nghi ngờ nói.  
- Có quan hệ hay không đều không sao cả, ai dám động vào người tôi muốn bảo vệ, người đó đều phải chết!  
Mạc Phàm lạnh giọng nói.  
Còn vì sao người này lại tới tìm hắn, tìm được người này thì biết.  
Tay hắn dùng lực, “bùm” một tiếng, Thái Âm Chi Khí được hắn phong ấn vỡ thành vô số viên bi nhỏ như hạt bụi.  
Mỗi viên được màu vàng bao quanh, trôi trổi trong căn phòng VIP, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.  
Hắn vốn cảm thấy tìm người kia quá chậm, vận khí không tốt có khả năng mười ngày nửa tháng cũng không tìm được, dù sao con người luôn di chuyển.  
Đã có Thái Âm Chi Khí này, vậy thì dễ dàng rồi.  
Mặc kệ người này trốn ở đâu, không lâu sau sẽ tìm được, Thái Âm Chi Khí dùng để luyện hóa Thái Âm Thần Thạch lấy từ người người này vậy.  
- Tán!  
Ký hiệu hình dấu chấm than hóa thành vô số dấu chấm than nhỏ, biến mất vào trong những viên bi màu vàng.  
- Đi đi!  
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh.  
Hạt bụi màu vàng kéo dài ra thành sợi tơ màu vàng, bay ra ngoài từ cửa sổ, biến mất trong không trung.  
Chỉ cần tìm được Âm Long này, đó sẽ là ngày chết của ông ta.  
- Mạc tiên sinh, cậu định xử lý thằng bé thế nào?  
Giang Thành chỉ Giang Phong hỏi.  
Long Nhược Tuyết nhíu mày nhìn về phía Mạc Phàm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.  
Mạc Phàm lấy một bình ngọc ra, để trên bàn.  
- Phiền ông đưa thứ này cho Liệt Hỏa, nói với anh ta nếu không có chỗ để đi, có thể tới Mạc gia, còn…  
Liệt Hỏa trung thành với hắn như thế, tất nhiên hắn sẽ không bạc đãi Liệt Hỏa.  
Còn Giang Phong, hắn liếc mắt nhìn Giang Phong một cái, tay tạo Thanh Mộc Quyết.  
Thanh quang rơi xuống người Giang Phong, vết thương trên người Giang Phong nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  
Hắn không phải là người không nhìn ra được, nể mặt Giang Thành biết lý lẽ, không phải không thể giữ lại mạng cho Giang Phong.  
Nhưng nếu có lần sau, Giang Thành cũng không cứu được anh ta.  
- Hi vọng không có lần sau.  
Mạc Phàm nói xong liền rời đi.  
… T  
rong phòng VIP.  
- Giang tư lệnh, tiểu tử này thật kiêu ngạo, không kính sợ ông một chút nào, ông không tức giận chút nào sao?  
Long Nhược Tuyết hít vào một hơi khí lạnh hỏi.  
Vậy mà Mạc Phàm này nói với Giang tư lệnh là hi vọng không có lần sau, cả Hoa Hạ, có mấy người dám nói chuyện với Giang Phong như vậy?  
- Lâm Thiên Nam nói chuyện với cô, sẽ vô cùng khách sáo sao?  
Giang Thành nheo mắt cười nói, trên khuôn mặt cương nghị không có một chút cảm xúc dao động.  
- Giang tư lệnh, không phải ông đang nói đùa đấy chứ?  
Long Nhược Tuyết chớp chớp mắt, sững sờ nói.  
Lâm Thiên Nam đứng đầu Hoa Hạ, tất nhiên không cần khách sáo với cô.  
Nhưng Giang Thành ngoại trừ là thượng tướng trẻ tuổi nhất Hoa Hạ, tư lệnh quân khu Vân Châu ra, còn có thân phận là một trong bốn trưởng lão của Long Tổ bọn họ.  
Mỗi trưởng lão Long Tổ đều có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, Giang Thành lại đứng top 20 trên Hắc Bảng, sao có thể kém Mạc Phàm nhiều như vậy, Giang Thành không mở phong ấn Cửu Long cũng không kém nhiều như thế đâu?  
- Cô thấy tôi đang đùa sao?  
Giang Thành lạnh nhạt nói.  
- Chuyện này không có khả năng đâu, cậu ta muốn vượt qua ông, ít nhất phải đợi 30 năm nữa, không đúng, phải 50 năm.  
Long Nhược Tuyết khó có thể tiếp nhận nói.  
- Vậy tôi hỏi cô, pháp thuật Mạc Phàm vừa sử dụng, cô nhận ra mấy cái?  
Giang Thành thần bí nói.  
- Không biết một cái nào.  
Long Nhược Tuyết rất thành thực nói.  
Cô có chút hiểu biết về pháp thuật, nhưng pháp thuật Mạc Phàm vừa sử dụng, cô chưa từng thấy một loại nào.  
- Vậy cô còn cảm thấy cậu ta chỉ đứng thứ 61 trong Hắc Bảng nữa không?Giang Thành hỏi.  
Trong tài liệu của Long Tổ bọn họ, có ghi lại vô số pháp thuật từng xuất hiện trong lịch sử Hoa Hạ, nhưng pháp thuật Mạc Phàm sử dụng không nằm trong số đó, chuyện này nói lên cái gì.  
Nếu không phải Mạc Phàm được truyền thừa gì đó ở Tiên giới, thì không phải vật trong ao.  
- Y thuật và pháp thuật cao minh thì thế nào, nếu tôi mở 6 tầng phong ấn, cậu ta căn bản không có cơ hội thi pháp.  
Long Nhược Tuyết khẽ nâng cằm, tự tin nói.  
“Ha ha.” Giang Thành cười mà không nói.  
Quả thật cao thấp của pháp thuật có thể nói lên cường đại của thực lực, nhưng từ trong mắt Mạc Phàm, ông ta nhìn ra được Mạc Phàm không quá kiêu ngạo, mà thật sự cường đại.  
Ít nhất là người mạnh, nếu không không có khả năng còn trẻ tuổi đã có loại ngạo thị chúng sinh.  
- Giang tư lệnh, Mạc Phàm này thật sự lợi hại như vậy sao?  
Long Nhược Tuyết thấy bộ dạng Giang Thành rất thần bí, nghiêm túc hỏi.  
- Có lợi hại hay không phải đợi cậu ta tìm ra Âm Long, cô sẽ biết, nếu cậu ta chết trên tay Âm Long, vậy nói lên tôi đã nhầm, nhưng mà tin tưởng tôi, người này không phải là phàm nhân.  
Giang Thành nghiêm túc nói.  
- Cái gì, người này không phải phàm nhân sao?  
Long Nhược Tuyết vốn là sửng sốt, khóe miệng lập tức nhếch lên.  
- Đợi cậu ta bắt được tên khốn nạn Âm Long kia rồi nói sau, người đứng thứ 49 trên Hắc Bảng, không dễ đối phó như vậy đâu.  
- Nếu dễ đối phó anh trai cô đã không chết, nhìn xem Mạc Phàm có thể báo thù cho anh trai cô hay không?  
Giang Thành thở dài nói, trong mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.