Thần Y Trọng Sinh

Chương 539:




Tay cô chợt lạnh, liền cảm thấy như bị thứ gì xuyên qua.  
Cô bỏ tay xuống, cúi đầu nhìn về phía ngực mình, hai mắt dưới lông mi dài chớp chớp, tràn đầy vẻ đáng yêu.  
Ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo, ngứa, như nhét Ice Cream vào ra, cô không có cảm giác gì khác, không khó chịu trái lại còn rất thoải mái.  
Hai mắt Giang Thành sáng lên, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, chỉ là dị sắc vẫn chưa mất đi.  
ổ ầ ề ằ ấLong Tổ ngoại trừ thần bí, cường đại ra, cũng là nơi tụ tập đủ các loại tư liệu về Hoa Hạ, chỉ riêng nơi lưu trữ các loại tư liệu cũng to bằng trấn nhỏ.  
Bên trong ghi lại các loại y thuật, ít nhất có thể đầy mấy chục gian phòng.  
Vì giải trừ Thái Âm Chi Khí trên người Long Nhược Tuyết, ông ta từng tra tất cả y thuật có khả năng giải trừ Thái Âm Chi Khí, cũng chưa từng thấy thủ đoạn kỳ lạ như Mạc Phàm.  
- Khốn!  
Mạc Phàm lạnh lùng quát một tiếng, tay hắn ở trong cơ thể Long Nhược Tuyết, một phù văn màu vàng sáng lên, đồ án hình rồng màu đen trên người Long Nhược Tuyết lập tức bị kim quang vây quanh.  
Cũng đúng lúc này, đồ án độc long như tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, vặn vẹo thân thể một cách điên cuồng, đầu rồng trốn trong áo ngực Long Nhược Tuyết đột nhiên nâng lên, tất cả đồ án giống như độc xà bị người ta nắm lấy, điên cuồng đánh về phía tay Mạc Phàm.  
Chỉ trong chớp mắt, vậy mà quấn trên cánh tay Mạc Phàm.  
- Sắc lang, cẩn thận!  
Long Nhược Tuyết lo lắng nói.  
Thái Âm Chi Khí trong cơ thể cô rất đặc biệt, giống như bệnh độc, trong số bác sĩ chữa trị cho cô, có hai người không cẩn thận dính vào, mỗi ngày đều làm bạn với thuốc.  
Tuy cô chán ghét Mạc Phàm, nhưng không hi vọng liên lụy đến người khác.  
Mạc Phàm cười lạnh lùng, sắc bén lóe ra từ trong mắt.  
- Đi ra cho tôi!  
Tay hắn kéo ra phía ngoài, đồ án độc long màu đen bị hắn tách rời một cách thô bạo.  
Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, một vòng xoáy linh khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Thái Âm Chi Khí hình độc long còn chưa kịp vùng vẫy đã bị hấp thu vào bên trong, biến thành hạt châu màu đen to cỡ ngón cái.  
- Sắc lang đáng chết, vậy mà cậu có thể…  
Trên mặt Long Nhược Tuyết lộ ra vẻ vui mừng.  
Thái Âm Chi Khí này khiến cô đau đầu rất lâu, mỗi lần phát tác không chỉ như người sắp chết, còn phải uống rất nhiều thuốc, đến dì cả mẹ thì thống khổ gấp vô số lần, cô sắp bị đùa chết rồi.  
Thứ khó giải như vậy, lại được một tay Mạc Phàm kéo ra, chữa bệnh đơn giản như nặn bánh bao.  
Cô có cảm giác như đang nằm mơ, không chân thực lắm.  
Nhưng cô cao hứng chưa tới một phút đồng hồ, lạnh lẽo xuất hiện trên mặt cô, đắc ý trên mặt cô biến mất ngay lập tức.  
- Tôi đã nói thứ này không dễ giải như vậy rồi mà, sắc lang đáng chết, lão nương bị cậu hại chết rồi.  
Chỉ trong chớp mắt, Long Nhược Tuyết giống như cà nhiễm sương, mặt không còn chút máu, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, hơi thở nhanh chóng yếu đi.  
- Mạc tiên sinh, đây là?  
Giang Thành lo lắng hỏi, trong mắt hiện lên thất vọng.  
Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm có thể chữa được cho Long Nhược Tuyết, xem ra ông ta nghĩ quá đơn giản rồi, Thái Âm Chi Khí này không đơn giản như vậy.  
- Đây là ngọn nguồn của Thái Âm Chi Khí, ngọn nguồn được tôi lấy ra ngoài, Thái Âm Chi Khí còn thừa trong cơ thể cô ta như rắn mất đầu, bắt đầu phát tác.  
Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, thản nhiên nói.  
- Có thể lấy Thái Âm Chi Khí còn thừa ra không?  
- Ngọn nguồn đều lấy ra được, còn thừa có khó gì?  
Mạc Phàm cười khinh thường nói, giống như căn bản không để Thái Âm Chi Khí này vào mắt.  
Thứ này, hắn có vô số biện pháp giải trừ.  
Thái Âm Thần Thạch hắn đạt được từ chỗ thiếu vu chủ của Vu Thần Giáo, đó là loại đơn giản nhất.  
Chỉ cần hắn lấy Thái Âm Thần Thạch ra, hoàn toàn có thể hấp thu Thái Âm Chi Khí trong cơ thể Long Nhược Tuyết không còn một chút.  
Nếu làm như vậy, hắn muốn luyện hóa Thái Âm Thần Thạch sẽ phiền phức hơn.  
Lấy Thái Âm Chi Khí này làm dẫn, hắn có thể thử luyện hóa Thái Âm Thần Thạch.  
Hắn vốn đang đau đầu vì luyện hóa Thái Âm Thần Thạch, đúng lúc gặp được Thái Âm Chi Khí trong cơ thể Long Nhược Tuyết.  
Hắn cười khẽ, một tay nắm lấy hạt châu màu đen kia, phù văn như nòng nọc xuất hiện trong tay hắn, hội tụ về phía hạt châu màu đen.  
Trong chớp mắt, trên hạt châu màu đen có thêm đường vân màu vàng.  
- Thu!  
Theo tiếng quát khẽ, hắc khí bay từ trong lỗ chân lông trên toàn thân Long Nhược Tuyết, bay về phía hạt châu màu đen trong tay Mạc Phàm.  
Một khắc trước Long Nhược Tuyết còn cảm thấy đau đớn như nứt ra, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy ấm áp như mặt trời chiếu lên người, hàn khí trên mặt tản đi, thân thể càng ngày càng có sức lực, thoải mái đến mức không nói nên lời.  
Chỉ trong phút chốc, một chút Thái Âm Chi Khí cuối cùng dung nhập vào trong hạt châu.  
- Ngưng!  
Trên hạt châu chớp lóe kim quang, toàn bộ màu đen biến thành màu vàng.  
- Cô có thể mặc quần áo rồi.  
Mạc Phàm nói, trên mặt không có một chút dao động, giống như chữa khỏi cho một con chó nhỏ.  
Long Nhược Tuyết sửng sốt, vội vàng nhắm mắt cảm ứng Thái Âm Chi Khí trong cơ thể.  
Chỉ trong vòng một điếu thuốc, cô mở to mắt, trên mặt tràn đầy vui mừng, Thái Âm Chi Khí sắp đùa chết cô thật sự không còn nữa.  
Nhưng ngay sau đó, giảo hoạt lập tức xuất hiện trên mặt cô.  
- Đúng là được cậu giải trừ rồi, quả thật cậu rất lợi hại, nể mặt cậu giải trừ Thái Âm Chi Khí giúp lão nương, tôi nói cho cậu một tin tức rất không may, tôi không phải là quân tử, tôi là nữ tử, cho nên những lời vừa rồi của tôi không được tính.  
Mặt Long Nhược Tuyết không đỏ tim không đập nhanh nói.  
Vừa rồi cô đánh cược với Mạc Phàm, người nào thua phải nghe đối phương sai bảo.  
Bảo cô nghe Mạc Phàm sai bảo, làm sao có thể, cô không quấy rối Mạc Phàm đã không tệ rồi.  
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, sắc mặt như thường.  
Sở dĩ hắn chữa trị cho Long Nhược Tuyết, hoàn toàn là vì Thái Âm Chi Khí có thể giúp hắn luyện hóa Thái Âm Thần Thạch.  
- Còn có tin tức xấu khác nữa không?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Đương nhiên là có, cậu muốn trở thành đội trưởng của tiểu đội Thanh Long, sẽ không dễ dàng như vậy, cho dù lão nương tha cho cậu một mạng, nhưng những người khác sẽ không dễ đối phó như thế, cậu có thể suy nghĩ thật kỹ, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.  
Long Nhược Tuyết cười nói.  
- Vậy tôi cũng nói cho cô biết một tin tức xấu, bây giờ tôi đã là đội trưởng của các cô, hi vọng chúng ta chơi đùa vui vẻ.  
Mạc Phàm cười khinh thường nói.  
Nếu hắn không quản lý được mấy tu sĩ trên Địa Cầu, hắn còn là y tiên bất tử sao?  
Nhẫn trên tay hắn sáng lên, hắn lấy một bình ngọc ra, bỏ hạt châu màu vàng vào bên trong, cất đi.  
Sắc mặt Long Nhược Tuyết và Giang Thành thay đổi, sao bọn họ có thể không biết nhẫn trữ vật.  
Cho dù là Long Tổ cũng không phải mỗi người đều có, vậy mà Mạc Phàm lại có một cái trong tay.  
Giang Thành thấy Mạc Phàm gật đầu đồng ý, liền lấy đồ đã chuẩn bị từ trước ra.  
Một thứ gì đó tương tự khế ước và một pháp khí ngọc bội màu xanh.  
Khế ước đơn giản là Mạc Phàm không thể làm một số chuyện không tuân theo quy định, không có tác dụng quá lớn với hắn.  
Hắn muốn vi phạm, căn bản không ràng buộc được hắn.  
Ngọc bội to bằng nắm tay trẻ con, có màu xanh, là hình Thanh Long trông rất sống động, đại biểu thân phận Long Vương của hắn, cũng là một kiện pháp khí đưa tin, hộ thân.  
Hắn nhỏ một giọt tinh huyết lên khế ước, khế ước không lửa tự thiêu.  
Ký khế ước xong, hai ký hiệu bay từ trong ngọn lửa ra.  
Một cái bay vào trong mi tâm Mạc Phàm, một cái khác bay vào trong mi tâm Giang Thành, chớp lóe rồi biến mất.  
- Giang tư lệnh, còn việc gì không?  
Mạc Phàm cất ngọc bội Thanh Long đi, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Giang Thành, hỏi.  
- Vào đi!  
Giang Thành thở dài, kêu lên về phía cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.