Thần Y Trọng Sinh

Chương 52:




Thẻ của Tần gia là đại biểu cho gia chủ của Tần gia, đến nay mới chỉ có hai tấm thẻ, một tấm thẻ nằm trong tay ông cụ Tần, tấm thẻ còn lại nằm trong tay Tần Chính.   
Thân phận hai người này tôn quý, ngay cả ông ta đều không có cơ hội tiếp xúc, sao Mạc Phàm có thể gặp hai vị này, thậm chí còn lấy được tấm thẻ cao quý.   
- Không phải cháu trộm tấm thẻ này đấy chứ?   
Ngô Hân liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khinh bỉ nói.   
Đứa bé mới từ nông thôn đến thành phố lớn, rất dễ xảy ra chuyện như vậy.   
Quá nhiều đồ chơi mới nhìn hoa cả mắt, nhưng không chiếm được, chỉ có thể dùng những thủ đoạn vô cùng bẩn thỉu.   
- Trộm, là như vậy sao?   
Lý Thường Thanh vốn đã lạnh nhạt với Mạc Phàm, lúc này sắc mặt càng thêm lãnh khốc.   
Nếu thật sự là Mạc Phàm lấy trộm, chuyện đó ầm ĩ lớn rồi.   
Đắc tội Trương Siêu, với quan hệ giữa ông ta và Trương gia, ông ta đều có thể hòa giải từ trong.   
Trộm thẻ quý của Tần gia, nếu chuyện này bị Tần gia phát hiện, đừng nói ông ta chen miệng vào không lọt, ngay cả thị trưởng cũng không có đường sống.   
Dù sao tác dụng của tấm thẻ này quá lớn, đi ngang ở thành phố Đông Hải cũng không có vấn đề gì, cho dù mang đến thủ đô cũng có quyền nói chuyện nhất định.   
Đặt ở cổ đại, trộm tấm thẻ này không khác gì trộm ấn tỉ của quan lớn, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.   
- Trộm sao?   
Mạc Phàm nhíu mày, nói với Ngô Hân:   
- Bà trộm một cái cho tôi xem?   
- Cháu đứa nhỏ này, sao cháu nói chuyện với cô như vậy, còn không coi cô là cô cháu, cô cần gì phải đi trộm thứ này, cô không có giống như cháu, cái gì cũng không có, thật là.   
Ngô Hân tức giận nói.   
- Cô sao?   
Mạc Phàm cười.   
Nhà hắn và chị họ xa cách, hơn phân nửa là do người phụ nữ này nổi loạn từ bên trong, chị họ gả cho Trương gia cũng vì người phụ nữ này giở trò thúc đẩy ở phía sau.   
Hắn nhớ rõ ràng sau khi dượng về hưu, chị họ và Trương Siêu ly hôn, không lấy được một đồng tiền nào, người phụ nữ này lập tức lựa chọn rời đi.   
Hắn còn nghe được tin người phụ nữ này ỷ vào diễm lệ hơn người, còn thông đồng với Trương Siêu ngay lúc chị họ học đại học.   
Người phụ nữ như vậy, vậy mà luôn miệng nói là cô hắn, ha ha.   
- Bà có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi, toàn bộ đều nhờ vào cô của tôi, nếu không có chuyện gì, bà tốt nhất nên câm miệng lại.   
Mạc Phàm lạnh lùng nói.   
- Lý Thường Thanh anh thấy không, đứa con gái của anh không có cấp bậc lễ nghĩa, một thân thích từ nông thôn đến cũng không có giáo dưỡng như vậy, căn bản không để trưởng bối là em ở trong mắt, anh nói xem làm sao bây giờ?   
Ngô Hân ồn ào ầm ĩ nói, trong mắt lóe lên hung ác nham hiểm.   
Bà ta vốn lo lắng Mạc Phàm trêu chọc phiền phức cho nhà bà ta, lúc này không có lý do mới không tiện mở miệng.   
Chuyện này rất tốt, tên nhóc này tự mình dâng tới cửa, tất nhiên bà ta sẽ không bỏ qua.   
Thân thích như vậy có một người thì đoạn tuyệt một người, đối với nhà bà ta chỉ có lợi chứ không có hại.   
- Tiểu Phàm, cháu nói cho dượng biết cháu lấy tấm thẻ này từ đâu ra?   
Từ trước đến nay Lý Thường Thanh làm việc luôn phân rõ chủ thứ, chuyện vụn vặt của gia đình đâu so được với tấm thẻ này, căn bản không đáng giá nhắc tới.   
- Cháu chữa bệnh cho ông cụ Tần, Tần Chính tặng cho cháu.   
Mạc Phàm nói chi tiết.   
- Cái gì?   
Lý Thường Thanh lắc đầu, vô cùng thất vọng.   
Ông ta hi vọng Mạc Phàm nói cho ông ta, tấm thẻ này là nhặt được, hoặc là thẻ giả, vậy mà Mạc Phàm lại nói vậy với ông ta.   
Chuyện ông cụ Tần bệnh nặng được người ta chữa khỏi, ông ta cũng nghe nói đến.   
Nhưng sao có thể là Mạc Phàm chữa khỏi được, Mạc Phàm không phải xuất thân từ y đạo thế gia, còn nhỏ tuổi như vậy, đâu thể biết y thuật?   
Ông cụ Tần bị bệnh, Tần gia mời không biết bao nhiêu thần y đều đã bó tay, Mạc Phàm chữa được sao?   
Ha ha, hôm nay đâu phải ngày quốc tế nói dối?   
Lý Thường Thanh đều đã nở nụ cười, nhưng là nụ cười mỉa.   
Bộ dạng hiện giờ của Mạc Phàm làm ông ta vô cùng thất vọng đau khổ.   
- Tiểu Phàm, cháu làm dượng vô cùng thất vọng, dượng biết cháu có quan hệ rất tốt với Thi Vũ, muốn giúp con bé, nhưng lấy loại chuyện này tới lừa gạt dượng, xem dượng là đứa bé ba tuổi, hay là ở trong mắt cháu, cũng không nhận người dượng này nữa?   
- Cháu biết mọi người rất khó tin tưởng chuyện này, nhưng tất cả những chuyện cháu nói đều là sự thật, nếu dượng không tin cháu cũng không có biện pháp.   
Mạc Phàm thản nhiên nói.   
- Ý của cháu tấm thẻ này là thật sao?   
Lý Thường Thanh hỏi.   
- Hàng thật giá thật.   
Mạc Phàm gật đầu.   
- Vậy cháu nói cho dượng biết cháu học y thuật ở đâu?   
- Một ông cụ cháu gặp trên đường dạy.   
Mạc Phàm nói.   
Chuyện trọng sinh hắn không nói cho chị họ biết, tất nhiên sẽ không nói cho hai người này.   
- Ha ha, ông ta dạy cháu bao lâu?   
Lý Thường Thanh cười mỉa hỏi, giống như đang nghe Mạc Phàm nói chuyện cổ tích.   
- Mấy tiếng.   
- Đủ rồi!   
Lý Thường Thanh đập mạnh vào bàn:   
- Mở miệng ra chỉ biết nói dối thôi sao?   
Cha Mạc Phàm nói với ông ta Mạc Phàm thành thật hiếu học, ông ta mới đồng ý chuyển Mạc Phàm đến thành phố.   
Ai biết Mạc Phàm mới đến được vài ngày, tật xấu liền lộ ra nhiều như vậy, sau này thì như thế nào?   
Học y thuật mấy tiếng liền chữa khỏi bệnh của Tần lão.   
Ông ta làm chức phó hơn 9 năm, còn chưa leo lên trên được.   
Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, mắt bọn họ rất khó lý giải cảnh giới hiện giờ của hắn, hắn không cần giải thích, thời gian và thực lực sẽ chứng minh toàn bộ.   
- Cháu cất tấm thẻ này trước, nếu ngày nào đó dượng cảm thấy dượng không chiếm được thứ nào đó, có thể tới tìm cháu, nếu không còn chuyện gì, cháu đi về trước.   
Mạc Phàm cất tấm thẻ đi, đứng dậy.   
- Haizz, bây giờ đứa bé đều ghê gớm như vậy, toàn nói ra những lời mạnh miệng, Thường Thanh, anh đừng hi vọng gì vào thân thích như vậy, người ta cầm thẻ của Tần gia, chúng ta trèo cao không dậy nổi, Trương gia mới mua cái la bàn, mua mất 1500 vạn, nghe nói có thể tàng phong tụ thủy, nếu rảnh rỗi anh đến nhà Trương gia uống trà nhiều một chút, nói không chừng sẽ dính chút linh khí, có thể thăng chức.   
Ngô Hân chỉ cây dâu mắng cây hòe nói, trong mắt lộ ra chút đắc ý.   
Lý Thường Thanh tức giận như vậy, chắc chắn thân thích này không nối được rồi, rất hợp với ý bà ta.   
Nghe thấy la bàn, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên.   
- Cháu cũng thấy la bàn kia rồi, không phải linh khí gì, trái lại là tà vật, tốt nhất dượng nên cách xa thứ này một chút.   
- Ô ô ôi, Thường Thanh, anh thấy không, đứa cháu ngoại này của anh quá vượt trội, không chỉ là thần y, còn là phong thủy sư, ngay cả linh vật cổ là tà vật cũng biết, anh nhanh bảo cháu anh tính cho anh xem, năm nay anh có thể thăng chức hay không, nhìn xem phong thủy nhà chúng ta thế nào?   
Ngô Hân cười nói, giống như nghe được chuyện rất buồn cười.   
Lý Thường Thanh thở dài, không nói gì vẫy tay với Mạc Phàm.   
- Cháu đi về trước đi, tự kiểm điểm lại bản thân mình.   
Mạc Phàm lắc đầu, nên nhắc nhở hắn đã nhắc nhở, có tin hay không là tùy bọn họ.   
Năm nay dượng hắn vốn lên chức, nhưng có la bàn ở đây, hắn không dám chắc kết quả sẽ thế nào, âm hối chi khí có thể ảnh hưởng đến số mệnh con người.   
- Có nghe thấy không, tự kiểm điểm lại bản thân, sớm biết như vậy sẽ không mang cháu từ thị trấn đến.   
Ngô Hân hối hận nói.   
Mạc Phàm cười lạnh lùng, trong mắt lóe lên hàn quang.   
- Đúng rồi, còn có một câu tôi phải nhắc nhở bà, đối xử với chị họ tôi tốt một chút, nếu không sẽ giống như cái dĩa này vậy.   
Mạc Phàm cầm lấy cái dĩa bằng inox, nhẹ nhàng nắm chặt.   
Dĩa ăn cứng rắn trong tay hắn lập tức biến méo đi, không còn hình dạng lúc trước.   
Lúc này Ngô Hân sửng sốt, Lý Thường Thanh cũng sửng sốt.   
Làm xong chuyện ấy, hắn chào chị họ rồi rời đi.   
Kiếp trước, những vết thương trên người chị họ đều do người phụ nữ này ban tặng.   
Một đời này, người phụ nữ này thử lần nữa xem?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.