Thần Y Trọng Sinh

Chương 512:




Mỹ nữ này mới mở miệng, tất cả đàn ông ở xung quanh lập tức hâm mộ đến mức muốn thổ huyết.  
Diện mạo, quần áo Mạc Phàm đều rất bình thường, kém hơn bọn họ rất nhiều, lại được mỹ nữ cực phẩm như vậy chủ động quyến rũ.  
Chuyện tốt như thế, sao không để bọn họ gặp được?  
Mang mỹ nữ cực phẩm như vậy về nhà, chỉ riêng hai cái đùi có thể chơi ít nhất một năm, càng không nói đến những nơi khác.  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn mỹ nữ này một cái, khẽ nâng mí mắt.  
Hơn 500 năm qua, hắn từng thấy đủ loại mỹ nữ, quả thật mỹ nữ này có thể được coi là vưu vật nhân gian.  
- Uống một chén thì được, nhưng xóa chữ tiểu đi.  
Tuổi thật của hắn hơn 500, lớn hơn vị mỹ nữ này rất nhiều, không phải tiểu, bị mỹ nữ này nói chữ “tiểu”, ít nhiều gì cũng thấy không quen.  
Mỹ nữ hơi sửng sốt, trong đôi mắt có vài phần đăm chiêu.  
- Vậy đại soái ca, chúng ta có thể đi chưa?  
Mỹ nữ mị nhãn như tơ, chủ động nắm tay Mạc Phàm.  
Mạc Phàm cũng không ngại, hai người ngồi vào Ferrari, để lại một đám đàn ông đỏ cả mắt.  
Xe chạy không xa, Mạc Phàm lấy phi tiêu hình con bướm ra, để ở phía trước.  
- Vì sao phải nhắc nhở tôi?  
Nếu cảm ứng của hắn không sai, vị mỹ nữ này là sứ giả Lam Điệp của Hắc Thị.  
Mỹ nữ này nhìn thoáng qua bươm bướm, khóe môi khẽ nhếch lên.  
Cô giơ một tay lên vén tóc ra sau tai, gương mặt như ngọc, bả vai tuyết trắng và bộ ng ực bại lộ trước mặt Mạc Phàm.  
- Mạc đại sư, cậu ngồi cùng một xe với đại mỹ nữ, bên cạnh Tây Hồ tràn ngập ý thơ, chẳng lẽ không nghĩ đến một số chuyện, ví dụ như tâm sự phong hoa tuyết nguyệt và nhân sinh gì đó sao?  
- Nếu cô muốn, đợi tôi giết đám sát thủ kia, chúng ta có thể nghĩ đến vấn đề này.  
Mạc Phàm thản nhiên nói, bộ dạng không động tâm chút nào.  
Quả thật Lam Điệp là vưu vật nhân gian, nếu đổi thành kiếp trước chắc chắn hắn sẽ tim đập thình thịch, còn có khả năng chảy máu mũi.  
Dù sao mỹ nữ xe sang, chỉ cần không phải thái giám, đều sẽ động tâm.  
Nhưng đối với một người tu chân 500 năm như hắn, từng thấy vô số tiên tử mà mọi người hay nói, vưu vật nhân gian thì kém hơn, huống chi hắn sẽ gặp lại Tuyết Nhi nhanh thôi.  
Lam Điệp nhíu mày, nhìn Mạc Phàm qua kính chiếu hậu.  
Có không ít đàn ông ngồi trên xe cô, thấp thì công tử thế gia, trên thì gia chủ thế gia danh chấn một phương, tông chủ môn phái, không ai không động tâm với sắc đẹp của cô.  
Cho dù là Tiên Thiên Tông Sư hay Chân Nhân, cũng đều có ý với cô.  
Với người độ tuổi Mạc Phàm, chưa bao giờ không bị cô mê hoặc, thuần phục dưới váy của cô, trái lại Mạc Phàm này rất khác biệt.  
Cô cũng không tức giận, ánh mắt nhìn Mạc Phàm khác thường không ít.  
Cô không khiêu khích Mạc Phàm nữa, chuyên tâm lái xe.  
Nửa tiếng sau.  
“Két!” Ferrari dừng trước một cái hồ.  
Gần hồ nước có mấy người đang dùng trà.  
Cửa xe mở ra, hai người đi xuống xe.  
Lam Điệp lấy điện thoại ra, ấn điện thoại vài cái, ảnh chụp hơn 20 người xuất hiện trong điện thoại di động.- Những người này đều là người muốn giết cậu, một nhóm là lính đánh thuê Lucifer, một môn phái tên là Quỷ Sát ở Thái quốc, hiện giờ ở ngay tại thành phố Tây Hồ, ra tay trên hồ tối nay là Quỷ Sát, hai thế lực này đều là cấp S.  
Lam Điệp đưa điện thoại di động cho Mạc Phàm, nói.  
Mạc Phàm cầm di động, xem từng ảnh chụp.  
- Người nào phái tới?  
- Không ai sai bảo, cậu giết Thiên Thành Diệt, Thanh Bang hạ Thanh Long Lệnh, chỉ cần giết cậu, có thể trở thành trưởng lão của Thanh Bang, chỉ cần có thể giết một người nhà cậu, có thể trở thành đường chủ Thanh Bang, bọn họ đều là sát thủ muốn chức vị của Thanh Bang.  
Lam Điệp nói.  
Mạc Phàm hơi híp mắt, đôi mắt hắn lập tức như lợi kiếm hàn băng.  
Hàn khí lạnh lẽo tản từ người hắn ra, bay ra phía ngoài.  
Khí thế vô cùng bá đạo của Mạc Phàm cũng lao nhanh mà ra.  
Gió đêm mát rượi đột nhiên dừng lại, mặt hồ bốn bề sóng dậy cũng yên lặng theo, giống như bị khí tức của Mạc Phàm chấn nhiếp.  
Hắn dự đoán Thanh Bang sẽ trả thù, nhưng không ngờ vậy mà Thanh Bang kéo luôn cả người nhà hắn vào.  
Tính mạng người nhà hắn đổi lấy vị trí đường chủ của Thanh Bang, hay cho một cái Thanh Long Lệnh!  
Bọn họ nghĩ rằng y tiên bất tử hắn dễ trêu chọc như vậy sao, lần này không nháo Thanh Bang ngất trời, hắn không tên Mạc Phàm.  
- Vì sao cô lại nói cho tôi những chuyện này?  
Mạc Phàm hỏi.  
Trên trời sẽ không tự nhiên rơi xuống một miếng bánh thịt, Hắc Thị nhắc nhở hắn chắc chắn là có mục đích.  
- Chúng tôi cần cậu giúp Hắc Thị chúng tôi cứu một người, chỉ cần cậu cứu người này giúp chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cậu giết những người đó.  
Lam Điệp lạnh nhạt nói.  
- Tôi sẽ tự mình giết bọn họ, các cô nói yêu cầu khác đi.  
Mạc Phàm không do dự nói.  
Thanh Bang dám hạ Thanh Long Lệnh, hắn sẽ khiến Thanh Long Lệnh của Thanh Bang trở thành ác mộng.  
Nếu Lucifer và Quỷ Sát tới Tây Hồ, dám đánh chủ ý lên người nhà hắn, hắn sẽ tự tay khiến những sát thủ này đi gặp quỷ, không cần nhờ người khác làm.  
Lông mày Lam Điệp nhíu lại, giống như không ngờ Mạc Phàm sẽ từ chối.  
- Mạc Phàm, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, Lucifer và Quỷ Sátđều là sát thủ cấp S, bọn họ đều có thực lực gi ết chết tông sư, ngoài bọn họ ra, còn có mười mấy thế lực cấp S đang trên đường tới Hoa Hạ, dựa vào mình cậu căn bản không phải đối thủ của những người này.  
Lam Điệp hơi tức giận nói.  
Người bọn họ bảo Mạc Phàm cứu rất quan trọng với Hắc Thị bọn họ, nhất định phải thuyết phục Mạc Phàm mới được.  
Trừ chuyện đó ra, những sát thủ này trốn ở một nơi bí mật gần đó, động như lôi đình, tĩnh như khô mộc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào như ám khí, cơ quan, độc dược, căn bản khó lòng phòng bị.  
Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng chỉ có một người, sao có thể là đối thủ của sát thủ cấp S.  
Cho dù Hắc Thị bọn họ tuyên bố Hắc Sát Lệnh, muốn đối phó với nhiều sát thủ cấp S như vậy, cũng phải phí rất nhiều công sức mới làm được.  
Mạc Phàm chỉ có một mình, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường.  
Hắn không chỉ bị Thanh Bang khinh thường, xem ra Hắc Thị cũng khinh thường hắn rồi.  
Hắn vận khởi linh khí, hai tay nhanh chóng vũ động, tay liên tục tạo pháp ấn.  
Một đám ký hiệu đỏ như lửa bay vào giữa không trung, trôi nổi trước người hắn.  
- Tụ!  
Hắn thầm quát một tiếng, tinh quang trong mắt tăng thêm.  
Ký hiệu đan xen vào nhau, biến thành đóa hoa đỏ như lửa.  
“Phù!” Mạc Phàm thổi một luồng linh khí về phía đóa hoa đỏ như lửa.  
Đóa hoa đỏ như lửa lập tức tản ra như bồ công anh, sau khi tản ra đóa hoa lại to thêm, lại tản thành vô số.  
Một thành vô số, vô số lại thành vô số hơn.  
Chỉ trong phút chốc, đóa hoa đỏ như lửa ở khắp nơi trên trời, rất rực rỡ trong trời đêm Tây Hồ.  
- Đi, tìm cho tôi những người tôi muốn tìm.  
Mạc Phàm vung tay, hỏa hoa đầy trời bay về phía xa, còn chưa bay xa, liền biến mất không thấy trong không trung.  
Mạc Phàm thi triển pháp thuật này xong, lúc này mới dời mắt nhìn Lam Điệp.  
- Tôi nhận ảnh chụp cô cung cấp, nói nghe điều kiện của cô xem?  
Vẻ mặt Lam Điệp ngây ngốc, ánh mắt nhìn Mạc Phàm khác thường hơn nhiều.  
Cô thân là sứ giả của Hắc Thị, nghe thấy nhìn thấy nhiều thứ hơn đệ tử thế gia rất nhiều, nhưng cô chưa từng thấy người nào thi triển pháp thuật như Mạc Phàm.  
Hay là nói căn bản không phải pháp thuật trên Địa Cầu, mà là tiên pháp trong truyền thuyết.  
Một người thi triển tiên pháp sao?  
- Cậu đã không muốn Hắc Thị chúng tôi ra tay, vậy hi vọng cậu có thể gặp một người, lúc cậu gặp người này, hai người đều không thể ra tay!  
Vẻ mặt Lam Điệp bình tĩnh hơn, nói.  
- Ai?  
Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  
Lúc này một giọng nói vô cùng hùng hậu mang theo sóng khí, truyền từ trong đình phía xa tới.  
- Tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.