Thần Y Trọng Sinh

Chương 510:




Tây Hồ, cả nhà Mạc Phàm lần lượt đi lên thuyền rồng.  
Thuyền rồng có ba tầng, là thuyền rồng phỏng theo thuyền du lịch của hoàng đế thời cổ.  
Trên thuyền giăng đèn kết hoa, trang trí tráng lệ, không khác gì thuyền du lịch của hoàng đế.  
Thuyền rồng vừa mới lái đi, liền hấp dẫn không ít người vây xem chụp ảnh.  
Trong khoang thuyền có hai bàn tiệc rượu đặt những món đặc biệt của Tây Hồ, mỗi món đều do đầu bếp giỏi của Tây Hồ nấu, không chỉ hương vị rất ngon, đều có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.  
Ngoại trừ mỹ thực ra, trên thuyền còn sắp xếp biểu diễn Việt kịch. [Việt kịch: Một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc.]  
Tất cả bọn họ đi lên thuyền rồng, thuyền rồng cưỡi gió đêm rời khỏi bờ hồ, chậm rãi đi về phía trung tâm Tây Hồ, thu hết cảnh đẹp Tây Hồ vào mắt.  
Thuyền rồng mới dừng lại giữa hồ, Tiểu Vũ liền chạy tới, nghịch ngợm ngồi lên đùi Mạc Phàm.  
Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, véo khuôn mặt Tiểu Vũ đầy cưng chiều.  
Vẻ mặt Tiểu Vũ nghiêm túc, rót chén trà cho Tôn Huyền Cơ ngồi bên cạnh Mạc Phàm.  
- Ông nội Tôn, cháu rót cho ông chén trà, cháu có thể hỏi ông một chuyện không?  
Tôn Huyền Cơ giống như sớm đoán được sẽ như vậy, cười nói.  
- Một ly trà, cô có thể hỏi ba vấn đề.  
Không nói đến Mạc Phàm ngồi bên cạnh, ông ta không thể từ chối.  
Ông ta có thể ngồi trên thuyền rồng, cháu nội ông ta chỉ bị mù đôi mắt đều dựa vào Mạc Vũ, ông ta càng không thể từ chối Mạc Vũ.  
- Nhưng cháu chỉ có hai vấn đề.  
Tiểu Vũ nghi ngờ nói.  
Mạc Phàm cười, lắc đầu, cũng không nói thẳng ra.  
- Mạc cô nương, cô hỏi đi, nếu lão phu biết lão phu sẽ nói.  
Tôn Huyền Cơ cười nói.  
- Chú kia nói cha mẹ cháu không sống quá mười năm, chuyện này là thật sao?  
Tiểu Vũ hỏi rất nghiêm túc, khi nói chuyện, trong con ngươi sáng ngời của cô hiện lên lo lắng.  
Tiểu Vũ mới mở miệng, đám cha Mạc Phàm, bác cả cũng bị hấp dẫn theo.  
Tuy bọn họ không để những lời Tôn Thiên Long nói trong lòng, nhưng không lo lắng là giả.  
- Dựa theo số mệnh, lúc này cha cô đã tóc hoa râm, tinh khí thần đều bị tổn hại, mẹ cô ưu tư quấn tâm, chuyện phiền lòng quấn thần, tinh thần mệt mỏi, nhưng cô nhìn cha mẹ mình xem, không khác gì người 20 tuổi, bọn họ sống mấy trăm tuổi đều không thành vấn đề.  
Tôn Huyền Cơ nói.  
Tôn Thiên Long có thể nhìn thấu mệnh người nhà Mạc Phàm, sao ông ta có thể không nhìn thấu, chỉ là nhìn càng rõ hơn Tôn Thiên Long.  
- Vậy cháu thì sao, cháu sẽ sống không tới 30 tuổi, chết ở hồ Vong Tình sao?  
Tiểu Vũ hỏi tiếp.  
- Cô sao?  
Tôn Huyền Cơ vuốt râu.  
- Cô lợi hại hơn, số mệnh ban đầu của cô chỉ là người bình thường, nhưng hiện giờ đã đến Tôi Thể tầng 6, chưa đến một năm là tới Trúc Cơ, đợi cô 30 tuổi, Tiên Thiên Tông Sư cũng không là vấn đề, biệt thự Giang Nam ở hồ Vong Tình, cho dù là biển Vong Tình cũng không chắn được, cô có gì phải lo lắng?  
- Vì sao lại có số mệnh ban đầu và số mệnh hiện giờ?  
Tiểu Vũ nhíu mày, có chút mơ hồ, không tự chủ được lại hỏi.  
Tôn Huyền Cơ cười thần bí, trong mắt ông ta lộ ra nghiêm túc, tay tạo mấy pháp ấn.  
Ngón tay ông ta nhanh chóng vẽ trên không trung, con sông phân nhiều nhánh lập tức xuất hiện ở giữa không trung, sinh động như hình chiếu 3D.  
Ông ta giơ tay nắm lấy đèn lồng trên thuyền, đám lửa lập tức xuất hiện trong tay ông ta, hóa thành một con thuyền ngọn lửa đặt trên trục chính của con sông.  
- Mệnh cũng như chiếc thuyền nhỏ này, sẽ gặp rất nhiều ngã rẽ, chỗ rộng nhất trên sông là mệnh ban đầu, nhưng còn có rất nhiều ngã rẽ nhỏ trên sông là mệnh tương lai, thuyền nhỏ bình thường đều được kênh đào đẩy theo mệnh ban đầu, mặc kệ phía trước là gió hay mưa, hay là vòng xoáy.  
Ý niệm của Tôn Huyền Cơ khẽ động, thuyền nhỏ đi dọc theo con sông rộng, trong chớp mắt đã rơi vào trong vòng xoáy.  
ấ ẩ ề ố ổ- Nhưng đột nhiên có cơn gió xuất hiện, đẩy thuyền nhỏ đi một con đường khác, số mệnh sẽ xảy ra thay đổi, có mệnh hiện giờ.  
Tay Tôn Huyền Cơ vung lên, đột nhiên có gió xuất hiện, thuyền nhỏ rời khỏi vòng xoáy, đi đến một con sông gió yên sóng lặng khác, chậm rãi tiến về trước.  
- Ngoại trừ gió ra, nếu thuyền nhỏ này đủ cường đại, muốn đi đến đâu thì đi đến đó, ai cũng không ngăn cản được.  
Ông ta lại vung ống tay áo, ngọn lửa lại bành trướng, còn rộng hơn đường sông, bay nhanh mà đi trên con sông, vô cùng tự do.  
- Tôn lão gia tử, ý của ông là nói, mệnh nhị ca nhị tẩu tôi và Tiểu Vũ đã được thay đổi sao?  
Chú ba Mạc Phàm nghe xong, vẫn mơ hồ như trước hỏi.  
- Chú Mạc, chú đã không tin số mệnh, chú còn lo lắng thay đổi được mệnh hay không làm gì, nếu Thiên Tinh đoán không sai, chú từng đánh không dưới 10 thầy coi bói rồi.  
Bên cạnh Tôn Huyền Cơ, Diệp Thiên Tinh vẫn không nói gì xen miệng vào, cười nghịch ngợm nói.  
Chú ba Mạc Phàm sờ gáy, cười xấu hổ.  
- Quản mệnh làm gì, không bằng uống thêm vài ly nữa.  
Tôn Huyền Cơ giải thích như vậy, cả nhà Mạc Phàm không còn băn khoăn gì nữa.  
Ba anh em cha Mạc Phàm và đám A Hào nhanh chóng uống rượu tiếp.  
Đám mẹ Mạc Phàm thưởng thức Việt kịch và cảnh đẹp Tây Hồ, nhấm nháp mỹ thực Tây Hồ, vui vẻ hòa thuận.  
Mạc Phàm uống mấy chén với cha, liền bưng chén trà đi đến đầu thuyền, hai mắt nhìn mặt hồ và ngọn đèn ở phía xa xuất thần.  
Chỉ trong phút chốc, Tôn Huyền Cơ ngồi xe lăn cũng đến đó.  
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?  
Mạc Phàm uống một ngụm nước, thản nhiên hỏi.  
Chuyện Tôn Huyền Cơ đợi ở Đông Hải ba ngày, tất nhiên là hắn biết.  
Hiện giờ cùng theo lên thuyền rồng, chắc chắn không phải là bái phỏng đơn giản như thế.  
Tôn Huyền Cơ nhướn mày, cười chua xót.  
Ông ta theo lên thuyền rồng, tất nhiên không phải vì giải thích số mệnh, tiêu tan lửa giận của Mạc Phàm, mà có mục đích khác.  
Ông ta cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng:  
- Mạc đại sư hiểu bao nhiêu về Vạn Diệt Lao Lung của Thiên Thành Diệt?  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.  
- Nhiều hơn ông nghĩ nhiều.  
Pháp thuật này là pháp thuật của Vạn Diệt Tông, từng trấn chết không ít người, hắn đặc biệt nghiên cứu rồi.  
Cho dù là người của Vạn Diệt Tông, cũng không biết nhiều như hắn.  
- Ông muốn bí pháp giải Vạn Diệt Lao Lung của tôi sao?  
Mạc Phàm hỏi tiếp.  
- Không dám!  
Sắc mặt Tôn Huyền Cơ thay đổi, vội vàng nói.  
Mơ ước bí pháp của người khác, là tối kị trong giới võ đạo và pháp đạo.  
Nhất là mơ ước bí pháp của người như Mạc Phàm, không khác gì muốn chết, tất nhiên ông ta không dám mạo phạm cấm kỵ này với Mạc Phàm.  
- Tôn gia chúng tôi và mấy gia tộc khác tìm được một mật địa, rất có khả năng là phủ đệ của tiên nhân, nhưng cửa vào bị Vạn Diệt Lao Lung phong ấn, nếu Mạc đại sư có thể giúp chúng tôi mà nói, những thứ trong mật địa sẽ có một phần của Mạc tiên sinh, không biết ý của Mạc đại sư thế nào?  
Tôn Huyền Cơ giải thích.  
Ông ta nói phủ đệ tiên nhân, là Long Mộ sáu gia tộc bọn họ tìm được lúc trước.  
Tuy bọn họ tìm được Long Mộ này, nhưng vì có Vạn Diệt Lao Lung ở đó, bọn họ ngoại trừ đạt được bí pháp Vạn Diệt Lao Lung, không tìm được những thứ khác, gần như là tay không mà về.  
Khi Mạc Phàm hủy Vạn Diệt Lao Lung của Thiên Thành Diệt, ông ta có tâm tư này.  
- Phủ đệ tiên nhân sao?  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt.  
Phủ đệ tiên nhân bọn họ nói, hơn phân nửa là phủ đệ của tu sĩ cấp bậc Kim Đan.  
Nhưng cho dù là báu vật của tu sĩ Kim Đan, cũng đủ khiến thế gia thần bí điên cuồng.  
Đúng lúc hắn đang thiếu nguyên liệu luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân, không biết nơi này có đủ nguyên liệu không.  
- Như vậy cũng được, chỉ là?  
Mạc Phàm muốn đồng ý.  
Hắn vừa mới nói một nửa, bỗng nhiên nheo mắt lại, sắc bén tỏa ra, gió đêm xung quanh lạnh hơn.  
Một phi tiêu hình bươm bướm bay về phía hắn, lóe lên lam quang dưới ánh đèn, giống như bươm bướm thật đang nhảy múa.  
- Chỉ là trước đó, tôi phải giải quyết một chút chuyện khác trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.