Thần Y Trọng Sinh

Chương 507:




Trong chớp mắt, không khí như bị tháo nước, áp lực không hiểu bao phủ trên không Lâu Ngoại Lâu.
Giọng điệu rét lạnh và cảm giác hít thở không thông, lập tức khiến người muốn cười mà không cười nổi, người muốn nói chuyện lập tức câm miệng.
Trong Lâu Ngoại Lâu, yên tĩnh hiếm có.
Tôn Thiên Long nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khác thường, trên mặt không có bất luận sợ hãi gì.
Mỗi ngày anh ta đều xem quẻ cho mình, hôm nay đào hoa của anh ta rất thịnh vượng, căn bản không có bất luận tai ương đổ máu gì.
Lấy đâu ra ngày chết?
- Xem ra cậu vẫn không tin lời tôi nói.
Tôn Thiên Long lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc hận nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười như không cười.
Người này cho rằng hắn là đứa bé ba tuổi, dễ lừa gạt như vậy sao?
Anh ta cho rằng có Thiên Cơ Nhãn, hiểu chút huyền học, là có thể báo thù thay Lục Kỳ?
- Tin tưởng anh? Tôi cảm thấy anh nên câm miệng vĩnh viễn tốt hơn.
Lời này vừa vang lên, ánh mắt các bác gái nhìn Mạc Phàm có nhiều khinh thường hơn.
- Đứa bé hiện giờ không có một chút hiếu thuận gì, vì an nguy của cha mẹ, một chút chuyện như vậy cũng không chịu làm, nếu là tôi, bảo tôi quỳ đến Thiếu Lâm Tự Nam Sơn cũng được.
Một bác gái trong đó liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.
- Tiểu tử, thuốc đắng dã tật, không nghe lời đại sư nói, chịu thiệt ở ngay trước mắt.
Một bác gái khác nói tiếp, nói như hát.
- Tiểu tử, cho dù cậu không nghe đại sư, sao có thể uy hiếp đại sư được, sẽ gặp báo ứng đó.
Mấy bác gái mồm năm miệng mười, chê trách Mạc Phàm.
Tôn Thiên Long cười khẽ, cất ngọc phù đi, vẫn là bộ dạng vô cùng nhã nhặn.
- Cậu không tin tôi, tôi cũng không miễn cưỡng, coi như tôi chưa nói gì, chúc cậu may mắn, tôi cáo từ trước.
Không phải anh ta chưa từng bị người ta uy hiếp bao giờ, bình thường gặp phải chuyện như vậy, anh ta chỉ đợi tai ương đổ máu ứng nghiệm là được.
Dù sao khi nào Mạc Phàm làm theo lời anh ta nói, đối với anh ta không khác gì nhau, anh ta chỉ trút giận thay Lục Kỳ thôi.
- Đi, đều ở lại đi, Lục đại tiểu thư, cô nhìn lâu như vậy, còn chưa chịu xuống à?
Mạc Phàm cao giọng nói, như sấm truyền khắp Lâu Ngoại Lâu.
Tôn Thiên Long nhướn mày, sắc mặt khẽ đổi.
- Bị phát hiện, không phải chứ?
Trên lầu, Lục Kỳ khẽ nâng mí mắt, lập tức khôi phục như thường.
Cô ta cười đi xuống lầu, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chằm chằm nói:
- Mạc tiên sinh, đã lâu không gặp.
Lục Kỳ vừa xuất hiện, cả Lâu Ngoại Lâu bùng nổ.
Không ai ở thành phố Tây Hồ không biết Lục Kỳ, đại tiểu thư Lục gia Tây Hồ, hiện giờ là thiếu chủ nhân của Lâu Ngoại Lâu, đệ nhất mỹ nữ thành phố Tây Hồ, nhân xưng tiểu Tây Thi, minh tinh thành phố Tây Hồ.
Khi cô ta 6 tuổi được một người tìm kiếm ngôi sao nhìn trúng, bắt đầu lên TV.
Tuy hiện giờ chỉ là minh tinh hạng B, nhưng danh tiếng của cô ta ở thành phố Tây Hồ rất cao.
Vậy mà tiểu tử này quen biết Lục Kỳ?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lục Kỳ một cái, hôm nay Lục Kỳ đội mũ, còn cuốn tóc ra sau tai, trên lỗ tai thanh tú đeo khuyên tai thạch anh tím rũ xuống bả vai.
Cô ta mặc áo màu nâu tay dài, phía dưới là chiếc váy dài cộng thêm thắt lưng.
Bộ quần áo tuy đơn giản, nhưng khiến chỗ lồi nên lồi, chỗ cong càng thêm cong, nhất là eo thon nhỏ, có vẻ rất mảnh, khiến cho người ta có cảm giác chưa đầy một nắm tay.
Đoan trang trời sinh và trang điểm tỉ mỉ, khiến Lục Kỳ như mỹ nữ tuyệt đẹp trong tranh, cho dù là ai cũng sẽ động tâm.
Nhưng ở trong mắt Mạc Phàm, Lục Kỳ chỉ như mỹ nữ Bạch Cốt tự tìm đường chết.
- Lục đại tiểu thư, cô tìm một thầy bói toán cho tôi, có thể báo thù được sao?
Lục Kỳ nhếch đôi môi đỏ mọng, bộ dạng giả nhân giả nghĩa.
- Mạc tiên sinh, lần này cậu hiểu lầm tôi rồi, cậu đến Lâu Ngoại Lâu của tôi thì là khách, sao tôi có thể vô lễ với khách của mình được?
- Ý của cô là, cô không quen biết thầy bói toán này?
Mạc Phàm cười lạnh lùng, hỏi ngược lại.
- Tất nhiên tôi và Tôn thiếu quen biết rồi, nhưng Tôn thiếu không phải thầy bói toán bình thường, Tôn thiếu là người của Tôn gia Thần Toán Tử, chuyện Tôn gia tính ra, chưa từng sai bao giờ.
Lục Kỳ không chút hoang mang nói.
- Tôn gia Thần Toán Tử, là Thiên Cơ Nhãn của Tôn gia sao?
Một lão giả ngạc nhiên hỏi.
Ông ta quen mấy đại sư, từng nghe một đại sư nói, huyền học đứng đầu Hoa Hạ là Tôn gia Thần Toán Tử.
Tôn gia không cần rút thăm, sờ xương, hỏi bát tự, chỉ cần liếc mắt một cái là biết họa phúc của người ta, rất linh nghiệm.
Người thanh niên này là người Tôn gia sao, chẳng trách vừa liếc mắt một cái là biết số mệnh con người.
Được lão giả này nói ra bối cảnh, Tôn Thiên Long nhìn thẳng Mạc Phàm, vẻ đắc ý càng dày đặc hơn.
Lục Kỳ khẽ nhếch miệng, nói với lão giả kia:
- Ánh mắt của ông nội này thật tốt, Tôn thiếu đúng là đại thiếu Tôn gia Thiên Cơ Nhãn.
- Lục đại tiểu thư quá khen.
Lão giả kia được Lục Kỳ vỗ mông ngựa, cười có chút hưởng thụ, dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Tiểu tử, nếu Tôn thiếu tính ra người nhà cậu gặp bất hạnh, chắc chắn không giả đâu, cậu nhanh xin lỗi Tôn thiếu đi, cầu xin Tôn thiếu giúp đỡ, có lẽ còn cứu được.
- Tiểu tử, vì người nhà cậu, nghe Tôn đại sư nói đi, nếu không hối hận cũng không kịp.
Một bác gái khác nói theo.
Chỉ trong phút chốc, hầu như mọi người đều nghiêng về một bên chỉ trích.
Hai người mới mở miệng, Tôn Thiên Long lấy miếng ngọc phù ra, cười đắc ý, vẫn là bộ dạng vô cùng hào phóng.
- Xin lỗi thì không cần, cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói là được.
Lục Kỳ ở bên cạnh không mở miệng, khóe miệng cong lên tươi cười, ngồi đợi Mạc Phàm mắc câu.
Không phải cậu ta được xưng là Mạc đại sư Đông Hải sao, xem lúc này cậu ta làm gì bây giờ?
Một số người xung quanh tuy không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng biểu cảm như xem trò hay nhìn chằm chằm cả nhà Mạc Phàm.
Cả nhà Mạc Phàm vốn vui vẻ đi du lịch, lại gặp phải chuyện như vậy, sắc mặt mọi người rất khó coi.
- Tiểu Phàm, không cần để ý đến bọn họ, chúng ta đi thôi.
Vẻ mặt cha Mạc Phàm âm u nói.
Ông từng trải qua không ít chuyện, sao lại không nhìn ra.
Mặc kệ lời Tôn đại sư nói là thật hay giả, chắc chắn cùng một giuộc với Lục đại tiểu thư.
Cho dù thật sự như lời Tôn đại sư nói, ông sống không quá 10 năm, ông cũng không đồng ý cho Mạc Phàm làm như vậy.
Thân là người Mạc gia, thà rằng chết đứng, cũng không được cúi đầu.
Trong lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, đợi lựa chọn của hắn.
Mạc Phàm hơi nheo mắt, sắc bén hiện lên.
Người đáng chết, vẫn nên giết tốt hơn.
Một pháp ấn mới sáng lên trên tay hắn, ở cửa, ba người tiến vào.
… T
rong đó có một người đàn ông trung niên vẻ mặt phúc hậu, mặc tây trang, có vài phần tương tự Lục Kỳ, ông ta là Lục Thiên gia chủ hiện giờ của Lục gia.
Lục Thiên đang đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn có một lão giả huyền y đang ngồi.
Bên cạnh là tiểu cô nương buộc tóc sừng dê, tiểu cô nương này khoảng 12 tuổi, đôi mắt sáng như vì sao trên trời.
- Tôn lão, tôi nghe nói ông tự mình đến Đông Hải xem quyết đấu giữa Mạc đại sư và Thiên Thành Diệt, Mạc đại sư kia thật sự lợi hại như vậy sao?
Lục Thiên tò mò hỏi.
Chuyện Mạc đại sư đánh bại cao thủ nước ngoài đã truyền ra, vì có ít người thấy, cho nên rất nhiều người không tin là thật.
Lão giả huyền y lắc đầu cười, Lục Thiên không phải người đầu tiên hỏi ông ta vấn đề này.
- Mạc đại sư hơn cậu…
Ông ta còn chưa nói xong, ánh mắt khẽ đảo qua Lâu Ngoại Lâu, giọng nói lập tức dừng lại, ba chữ không tự chủ được truyền từ miệng ông ta ra.
- Mạc đại sư!
Cậu Ta Là Mạc Đại http://xn--struyenyy-5qc.com/
Ngày đó sau khi Mạc Phàm giết Thiên Thành Diệt xong, liền nhẹ lướt đi, ông ta không có cơ hội nói chuyện với Mạc Phàm.
Sau đó ông ta đến cửa bái phỏng, thì nghe nói Mạc Phàm đã không còn ở Đông Hải.
Ông ta đợi ở Đông Hải ba ngày, không đợi được lúc này mới tới thành phố Tây Hồ xử lý chuyện Tôn gia.
Ai biết lại gặp Mạc Phàm ở Lâu Ngoại Lâu thành phố Tây Hồ, hình như cháu nội ông ta đang đối nghịch với Mạc Phàm.
- Mạc đại sư?
Lục Thiên nhíu mày, liếc mắt nhìn một vòng quanh tửu lâu, vẻ mặt mờ mịt.
- Tôn lão, không phải Mạc đại sư ở Đông Hải sao?
Lão giả họ Tôn không để ý đến Lục Thiên, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Tiểu Tinh, nhanh đẩy ông đi bái kiến Mạc đại sư.
Cô gái buộc tóc sừng dê từng thấy Mạc Phàm, tự biết nặng nhẹ, vội đáp lời, nhanh chóng đẩy lão giả đi về phía Mạc Phàm.
Vẻ mặt Lục Thiên lập tức sửng sốt, sắc mặt thay đổi theo.
- Mạc đại sư quang lâm đ ến Lâu Ngoại Lâu bọn họ sao?
Không đợi ông ta phản ứng kịp, cô gái buộc tóc sừng dê đã đẩy lão giả họ Tôn đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Lão hủ Tôn Huyền Cơ Thiên Cơ Nhãn Tôn gia, bái kiến Mạc đại sư.
- Thiên Tinh bái kiến Mạc đại sư.
Một già một trẻ nho nhã lễ độ, khiến mọi người xung quanh đều líu lưỡi.
- Cái gì?
- Sao lại thế này?
- Mạc đại sư gì chứ?
- Tiểu tử này họ Mạc, cũng không thấy có bản lĩnh gì, vậy mà được gọi là đại sư?
Nhưng ở đây, kinh ngạc nhất là Lục Kỳ và Tôn Thiên Long.
Lão giả này là ông nội anh ta, Tiên Thiên Tông Sư võ đạo của Tôn gia bọn họ.
Nha đầu buộc tóc sừng dê bên cạnh, là đứa bé ông nội anh ta nhặt về, tên là Diệp Thiên Tinh, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ông nội anh ta.
Vậy mà hai người này tôn kính với tiểu tử kia như thế.
Nhất là ông nội anh ta, người có thực lực nằm trong Thiên Tiên Tông Sư võ đạo.
Cho dù là gặp tướng quân Hoa Hạ, cũng phải lấy danh xưng đại sư với ông nội anh ta, sao ông nội lại đối với tiểu tử này…
- Ông nội, ông cần gì phải lạy tiểu tử này, cậu ta họ Mạc, nhưng không phải là đại sư gì đâu?
Tôn Thiên Long chau mày, vô cùng khó hiểu nói.
Tươi cười trên mặt Lục Kỳ cũng cứng đờ, trong lòng có dự cảm không tốt.
Cô ta biết thân phận của Tôn Huyền Cơ, ngay cả Tôn Huyền Cơ cũng lấy lễ đối đãi với Mạc Phàm.
- Chuyện này…
Nghe Tôn Thiên Long nói, sắc mặt Tôn Huyền Cơ rất khó coi.
- Thiên Long, im miệng, không được vô lễ với Mạc đại sư, nhanh quỳ xuống xin lỗi Mạc đại sư ngay.
- Đại sư?
Tôn Thiên Long liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong con ngươi lóe lên vài phần khinh thường.
Anh ta chỉ sử dụng chút mánh khóe, liền khiến cả nhà Mạc Phàm lo âu thấp thỏm, khiến Mạc Phàm trở thành người bị mọi người chỉ trích.
Nếu không phải ông nội anh ta đến, nói không chừng đã có thể nhìn thấy bộ dạng Mạc Phàm quỳ lạy đến Linh Ẩn Tự, người như vậy là đại sư sao?
Anh ta đường đường là người Tôn gia, bảo anh ta quỳ lạy Mạc Phàm trước mặt nhiều người như vậy, sao anh ta có thể nguyện ý?
Người Tôn gia bọn họ, ở Hoa Hạ còn có người khiến bọn họ phải quỳ sao?
- Ông nội, có phải ông lầm rồi không?
Tôn Thiên Long mới mở miệng, sắc mặt Tôn Huyền Cơ âm trầm có thể vặn ra nước.
Mạc Phàm là người bọn họ đắc tội được sao, Thiên Thành Diệt hung hãn như vậy, dưới tay Mạc Phàm căn bản không có bất luận lực đánh trả nào, ngay cả chạy trốn cũng không trốn thoát.
Mạc Phàm muốn giết bọn họ, không khác gì giế t chết một con kiến, Tô Hiểu dám vô lễ với Mạc Phàm như vậy.
- Làm càn!
Tôn Huyền Cơ nổi giận quát, bàn tay vung lên.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên, tiếng xương cốt gãy truyền từ đầu gối Tôn Thiên Long ra, hai chân Tôn Thiên Long chạm xuống mặt đất.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết vang lên.
Khuôn mặt anh tuấn của Tôn Thiên Long đỏ bừng, hơi giật giật.
Bầu không khí xung quanh cứng ngắc.
Khuôn mặt tinh xảo của Lục Kỳ tái mét trong chớp mắt.
Ánh mắt những người khác nhìn Mạc Phàm không còn khinh bỉ, khinh thường và coi nhẹ như trước, mà là kính sợ và tò mò.
Tiểu tử này là ai, vậy mà ông nội Tôn đại sư tự mình ra tay, đánh gãy chân Tôn đại sư?
- Mạc đại sư, tính cách cháu nội tôi không tốt lắm, mong Mạc đại sư không chấp nhặt với thằng bé.
Tôn Huyền Cơ ngắt lời Tôn Thiên Long, không thèm quan tâm đ ến anh ta, cung kính nói với Mạc Phàm.
Tông sư như long, vô lễ với tông sư, chẳng khác nào mạo phạm vảy ngược của rồng, nếu bây giờ ông ta không đánh gãy chân Tôn Thiên Long, đợi Mạc Phàm ra tay hẳn là phải chết.
- Cháu nội ông đâu chỉ đắc tội tôi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tôn Huyên Cơ lập tức cảm thấy hồi hộp, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Tiểu Long, cháu đã làm cái gì, nói cho ông biết.
Tôn Huyền Cơ lạnh lùng nói.
Ông ta đã đánh gãy chân cháu nội ông ta, Mạc Phàm vẫn không có ý định tha thứ như trước, xem ra cháu ông ta mạo phạm Mạc Phàm không nhẹ.
- Em gái cậu ta bảo cháu xem bói cho, cháu tính giúp cô ta, cháu sai sao?
Tôn Thiên Long cố nén đau đớn, nghiến răng nói.
Trong đáy mắt anh ta là lửa giận, gần như sắp phun ra nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Anh ta thân là đại thiếu Tôn gia, hơn 20 tuổi đã mở Thiên Cơ Nhãn, có thể nói thiên phú sau người cao nhất là ông nội anh ta.
Anh ta được nhận định là gia chủ đời sau của Tôn gia, trên dưới Tôn gia đều coi anh ta như hòn ngọc quý.
Có ai ngờ vì người ngoài, lại bị ông nội ruột đánh gãy chân, còn trước mặt nhiều người như thế.
- Anh tính xong mệnh chưa?
Mạc Phàm tiếp tục hỏi.
- Tôi…
Tôn Thiên Long nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của ông nội, lập tức không dám nói lời nào.
Anh ta có thể lừa những người khác ở đây, nhưng không lừa được ông nội anh ta và Diệp Thiên Tinh bên cạnh.
- Tôi nói thay anh đi, nếu tôi không quỳ lạy từ nơi này đến Linh Ẩn Tự xuất gia, và cả Mạc gia tôi phải sửa họ, em gái tôi sẽ vì tôi sống không tới 30 tuổi, cha mẹ tôi cũng không sống quá 10 năm, như vậy đúng chưa.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Mặt Tôn Huyền Cơ xám như tro tàn, mồ hôi chảy liên tục từ trán xuống.
Bảo Mạc Phàm quỳ lạy từ đây đến Linh Ẩn Tự xuất gia, là khiến nhà Mạc Phàm tuyệt hậu, bảo Mạc gia sửa họ, đây tuyệt đối là vũ nhục lớn nhất của một gia tộc.
- Đúng rồi, còn kiện pháp khí nữa, chỉ cần tôi dựa theo lời anh nói mà làm, đeo kiện pháp khí này lên người, cả nhà có thể bình yên vô sự, đúng không?
Mạc Phàm giơ tay lên, không biết miếng ngọc phù của Tôn Thiên Long xuất hiện trong tay hắn lúc nào.
Tôn Huyền Cơ liếc mắt nhìn ngọc phù một cái, dù ông ta là Tiên Thiên Tông Sư, cũng có kích động muốn thổ huyết, mồ hôi rơi như mưa.
Pháp khí này tên là Thanh Tâm Phù, không phải bùa dùng bảo mệnh gì.
Thanh Tâm Kinh bên trong làm người đeo bình tâm tĩnh khí, vô dục vô cầu, đưa cho người tâm chướng có vẻ nghiêm trọng, có thể khiến người này bình yên đi vào giác ngủ.
Người bình thường đeo, không khác gì tẩy não, tai hại vô ích.
Tôn Thiên Long đưa cái này cho Mạc Phàm, không phải bảo vệ tính mạng Mạc Phàm, mà là muốn chết, muốn Tôn gia bọn họ chết.
- Tiểu Long, cháu biết Mạc đại sư này là ai không?
Tôn Huyền Cơ hỏi.
- Cậu ta là ai thì sao chứ, chẳng lẽ Tôn gia chúng ta còn sợ cậu ta sao?
Tôn Thiên Long tức giận nói.
Tôn gia bọn họ có 2 người Chân Nhân, 1 người võ đạo tông sư, tu sĩ Trúc Cơ kỳ có mấy chục người, thực lực như vậy coi như là đứng đầu Hoa Hạ, cần sợ một đứa bé chưa tới 20 tuổi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.