Thần Y Trọng Sinh

Chương 504:




Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tôn Thiên Long một cái, nhíu mày, Trúc Cơ trung kỳ?  
Lông mày hắn giãn ra, không để ý đến Tôn Thiên Long, hai ngón tay điểm cái trán trắng nõn của Tiểu Vũ.  
- Nếu em muốn học mà nói, anh cũng có thể dạy em, còn lợi hại hơn anh ta nhiều.  
Thiên Cơ Môn là môn phái am hiểu thuật bói toán nhất ở Tu Chân giới, Thiên Cơ Tử môn chủ Thiên Cơ Môn vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ nên gặp tao ngộ, hắn từng ra tay cứu Thiên Cơ Tử vài lần.  
Trong công pháp cấp cao hắn có được, tất nhiên không thể thiếu thuật bói toán của Thiên Cơ Môn.  
Nếu Tiểu Vũ muốn học, không phải không thể dạy cô, dù sao tị hung ngộ cát là một quá trình rất quan trọng trong tu luyện.  
Thuật bói toán của Thiên Cơ Môn đứng đầu Tu Chân giới, tất nhiên huyền học trên Địa Cầu không thể so sánh được.  
- Nếu em học, có thể tính ra được đáp án môn toán không.  
Tiểu Vũ nói rất nghiêm túc.  
- Chuyện này…  
Mạc Phàm lập tức dở khóc dở cười.  
Đường đường là Thiên Cơ Đại Thuật bói toán hung cát, phúc họa, tương lai, vậy mà Tiểu Vũ muốn dùng để tính đề toán, đúng là phí của trời.  
Nhưng chỉ nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.  
Từ nhỏ Tiểu Vũ đã không giỏi tính toán, vừa gặp phải đề toán liền nhức đầu, bình thường mua đồ đều chẳng tự mình tính giá.  
- Em đoán xem.  
Mạc Phàm cười hỏi ngược lại.  
- Ngay cả đề toán cũng không tính được, em không muốn học đâu.  
Tiểu Vũ bĩu môi, không hài lòng lắm nói.  
Cha mẹ Mạc Phàm đều lắc đầu cười, Mạc Phàm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ.  
- Sâu lười!  
Tiểu Vũ lè lưỡi, kèm theo mặt quỷ, tiếp tục nhìn Tôn Thiên Long bói cho người ta.  
Cách đó không xa, Tôn Thiên Long thấy kế của anh ta đã hấp dẫn người nhà Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên.  
- Thực ra muốn cứu con trai bà cũng không khó.  
Anh ta tiếp tục thừa nước đục thả câu với Giang Nguyệt nói.  
Giang Nguyệt vừa nghe có biện pháp, cảm thấy vui vẻ.  
- Đại sư mau ngồi đi, làm sao mới cứu được con tôi, đại sư nhanh nói cho tôi biết, chỉ cần cứu được con trai tôi, cậu bảo tôi làm gì cũng được.  
Khi nói chuyện, trên khuôn mặt tinh xảo của Giang Nguyệt hiện lên rặng mây đỏ.  
Bà ta đã bốn mươi tuổi, tất nhiên biết trên trời không tự nhiên rơi xuống bánh mì thịt, đại sư này chủ động giúp bà ta giải quyết phiền phức chắc chắn là có mục đích.  
Lúc trước bà ta từng gặp một đại sư, tha 100 vòng cuối cùng là muốn lên giường với bà ta.  
Bà ta vốn do dự, sau đó nghe nói đại sư này là một tên lừa gạt, lúc này bà ta mới không để đại sư kia thực hiện được.  
Nếu Tôn Thiên Long có thể cứu con trai bà ta, lên giường với Tôn Thiên Long cũng không sao, ai bảo bà ta là mẹ, chỉ cần cứu được con trai bà ta, bảo bà ta làm gì cũng được hết?  
Tôn Thiên Long ngồi xuống vị trí đối diện Giang Nguyệt, cẩn thận liếc mắt đánh giá mỹ phụ này.  
Mỹ phụ này khoảng 40 tuổi, làn da như thiếu nữ 18 tuổi, khẽ nhướn mày làm người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ, cảm giác như rất lẳng lơ.  
Có khả năng vì uống chút rượu, sắc mặt mỹ phụ ửng đỏ, như mật đào chín mọng trên cây, làm người ta ước gì có thể đi lên cắn vài cái.  
Ngoại trừ gương mặt tinh xảo, mê người ra, áo và quần bò của mỹ phụ làm dáng người bà ta càng mê người hơn, nên lồi thì lồi nên cong thì cong, không có chút nào vì sinh đứa bé mà biến hình, trái lại như phụ nữ thành thục đẫy đà xinh đẹp.  
Cả người như ly rượu vang khiến tim người ta đập thình thịch, không nhịn được muốn nhấm nháp.  
Mỹ phụ cực phẩm như vậy, nếu không phải trên lầu có Lục Kỳ nhìn chằm chằm, chắc chắn anh ta sẽ cho mỹ phụ này số phòng, buổi tối nếm thử hương vị của mỹ phụ này.  
Nhưng mục tiêu hôm nay của anh ta không phải mỹ phụ này, mà là nhà Mạc Phàm.  
- Cảm ơn thì không cần, có thể gặp nhau ở đây là duyên phận.  
Tôn Thiên Long giả nhân giả nghĩa nói, anh ta lấy một lá bùa vàng hình tam giác trong túi ra đưa cho mỹ phụ.  
- Bảo con trai bà đeo lá bùa hộ mệnh này lên người, đảm bảo khi cậu ta thi vào trường cao đẳng sẽ không gặp chuyện không may.  
Giang Nguyệt nhận lấy lá bùa hộ mệnh, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt.  
Hiện giờ đi chùa đốt nhang cầu Phật cũng phải mất mấy chục vạn thậm chí là trăm vạn.  
Tìm đại sư đoán mệnh tiêu tai họa, không mất tiền thì đừng vọng tưởng.  
Người thanh niên này đưa cho bà ta một lá bùa hộ mệnh, vậy mà không lấy tiền cũng không cần bà ta bồi ngủ?  
Hơn nữa vấn đề của con trai bà ta, bà ta tìm rất nhiều đại sư đều không có biện pháp, lá bùa này có tác dụng không?  
- Đại sư, lá bùa hộ mệnh này có thể cứu con tôi sao?  
Giang Nguyệt không tin tưởng lắm hỏi.  
Tôn Thiên Long không tức giận, giống như đã sớm dự liệu được, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên.  
Anh ta dựng thẳng hai ngón tay, miệng niệm thần chú, lá bùa màu vàng trong tay mỹ phụ lóe sáng kim quang, một đạo thanh khí bay về phía người mỹ phụ.  
Kim quang này sáng lên, trong tửu lâu cũng mát mẻ hơn, như tắm gió xuân, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.  
- Đây là bùa bảo mệnh từng được khai quang.  
Một bác gái thường xuyên đến chùa xem bói, nhìn chằm chằm bùa trong tay Giang Nguyệt nói.  
Bùa bảo mệnh chia ra là khai quang và chưa khai quang, chỉ có khai quang mới bảo mệnh được.  
Nhưng bùa khai quang rất khó có được, cần đại sư thêm pháp lực thời gian dài mới được, đại sư sẽ không dễ dàng tặng người khác.  
Lúc trước bà ta từng cầu một bùa bảo mệnh, bảo vệ bà ta tránh thoát một tai nạn xe cộ, những người trên xe không chết thì bị tàn phế, chỉ có bà ta hoàn hảo không tổn hao gì.  
Thanh khí này vừa rơi xuống người Giang Nguyệt, mắt bà ta mở to.  
Toàn thân bà ta sảng khoái không nói nên lời, còn thoải mái hơn vừa làm xong spa, ngay cả sảng khoái khi lên đ ỉnh cũng không thể so sánh với lúc này.  
Bà ta thường xuyên mang con trai mình đi tìm đại sư bói toán, ít nhiều cũng có chút hiểu biết, có bùa bảo mệnh này, hơn phân nửa có thể cứu được con trai bà ta.  
- Cảm ơn đại sư.  
Giang Nguyệt cảm kích nói.  
- Đây là mệnh của con trai bà còn chưa đứt.  
Tôn Thiên Long cười khinh thường nói, trong mắt lóe lên nham hiểm.  
Nếu không phải vì thay Lục Kỳ giáo huấn Mạc Phàm, sao anh ta có thể lấy bùa bảo mệnh ra.  
Bùa bảo mệnh của Tôn gia bọn họ, có không biết bao nhiêu người dùng trăm vạn cầu còn không được.  
Nhưng không thể để mỹ phụ này được hời, anh ta đã thêm ấn ký trên người mỹ phụ này, muốn tìm mỹ phụ này không khó, dù sao cũng phải tìm trở về từ người mỹ phụ này.  
Anh ta mới đứng dậy, mấy bác gái xung quanh vội vàng vây đến.  
- Vị đại sư này, gần đây mọi việc của tôi không thuận, cậu tính toán giúp tôi được không?  
- Đại sư, gần đây nên mua cổ phiếu gì, cậu xem giúp tôi được không?  
Chỉ trong phút chốc, mười mấy người đã bao vây lấy Tôn Thiên Long.  
Đại sư coi bói miễn phí, tặng không bùa bảo mệnh khai quang, chuyện tốt như vậy đâu dễ tìm, chắc chắn không thể bỏ qua.  
Tôn Thiên Long cười khẽ, cũng không từ chối.  
Anh ta liếc nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía đám Mạc Phàm.  
- Tôi là người Tôn gia, mới tới Tây Hồ, cũng coi như kết thiện duyên với mọi người, có ai muốn bói hung cát, có thể tìm tôi, hôm nay tôi giúp mọi người phá tai tị nạn.  
Trên lầu hai, Lục Kỳ hơi nheo mắt, cũng nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm, vẻ mặt như ngồi đợi cá mắc câu.  
- Chú có thể tính giúp cháu được không?  
Hai mắt Tiểu Vũ như bảo thạch nhìn chằm chằm Tôn Thiên Long, nhút nhát hỏi.  
Mạc Phàm nhíu mày, không ngăn cản Tiểu Vũ.  
Tiểu Vũ mới mở miệng, Lục Kỳ và Tôn Thiên Long đều nhướn mày, cười đắc ý.Bận rộn một lúc lâu, cuối cùng con cá cũng mắc câu.  
- Đương nhiên là được, tiểu cô nương, cháu muốn coi cái gì?  
Tôn Thiên Long cười nhiệt tình nói.  
- Cháu muốn tính tương lại, chú có thể tính được không?  
Tiểu Vũ hồn nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.