Thần Y Trọng Sinh

Chương 485:




Mạc Phàm dừng bước, liếc mắt nhìn Giang Phong một cái.  
- Cho anh một phút để nói chuyện anh biết, nếu chỉ là chuyện Thiên Thành Diệt đến Đông Hải, anh không cần mở miệng nói nữa.  
Giang Phong nhíu mày, sửng sốt.  
- Cậu bế quan bốn ngày ở trong sơn động, sao lại biết chuyện Thiên Thành Diệt?  
Tần Kiệt cũng nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.  
- Sư phụ, Thiên Thành Diệt là ai?  
Mạc Phàm không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói:  
- Anh còn 55 giây.  
Anh ta nghĩ rằng trong sơn động không có tín hiệu, hắn không thể biết tin tức bên ngoài à, buồn cười.  
- Cậu!  
Giang Phong tức đến mức nghiến chặt răng, trầm giọng nói:  
- Thiên Thành Diệt lấy mấy chục thuyền đánh cá dựng lôi đài ở Đông Hải, mấy trăm ngư dân không rõ sống chết, tin tức này đã truyền khắp Đông Hải, hơn nữa người Đông Hải nhận định chuyện này là do cậu tạo thành, hiện giờ Đông Hải đã vô cùng hỗn loạn, cậu cũng thành kẻ địch của Đông Hải, có không biết bao nhiêu người muốn bắt được cậu, đưa cậu cho Thiên Thành Diệt, đổi lấy an toàn của Đông Hải.  
- Cái gì?  
Sắc mặt Tần Kiệt thay đổi.  
Lúc này bọn họ mới rời đi vài ngày, Mạc Phàm đã thành kẻ địch của Đông Hải?  
Tuy anh ta không biết vì nguyên nhân gì mà như vậy, nhưng dựa theo lời Giang Phong nói, quả thật có khả năng.  
Mạc Phàm cứu 10 vạn người, cũng không đánh lại liên lụy đến một người vô tội, trở thành kẻ địch của một đám người.  
Rất nhiều người sẽ không vì được hắn cứu, mà mang ơn trong lòng.  
- Hả?  
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe lên hàn quang.  
Xem ra không chỉ có Thiên Thành Diệt tâm ngoan thủ loạt, còn có người giúp phía sau nữa.  
Sẽ là ai đây?  
- Liễu gia, Hoàng Thiếu Nguyệt, Bạch gia, Thiếu Lâm?  
Hắn suy nghĩ một lát, dời mắt nhìn về phía Giang Phong.  
- Anh muốn gì?Sẽ không tự nhiên có bánh thịt rơi từ trên trời xuống, Giang Phong này đã chạy tới nói với hắn những chuyện này, chắc chắn có mục đích khác.  
Giang Phong thấy Mạc Phàm động tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, tươi cười đắc ý lại xuất hiện trên mặt lần nữa.  
Anh ta không tin cừu không ăn lúa mạch non, lần này cá mắc câu rồi.  
- Thực ra rất đơn giản, tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, cậu tự mình thừa nhận chuyện tiêu diệt Vu Thần Giáo là do tôi ủy thác cậu làm, Giang gia chúng tôi có thể giúp cậu giải quyết chuyện này, thứ hai sao, chỉ cần cậu tuyên bố ở rể Giang gia chúng tôi, chị họ tôi sẽ gả cho cậu, Giang gia chúng tôi cũng giải quyết chuyện này giúp, chị họ tôi là người mẫu, tuyệt đối xứng với cậu.  
Giang gia bọn họ không chỉ có cha anh ta là tư lệnh đơn giản như thế, Giang gia bọn họ có công ty vận tải đường biển, đã kinh doanh được trăm năm, rất có thế lực trên biển.  
Nếu Mạc Phàm gật đầu, lựa chọn một trong hai, bọn họ hoàn toàn có thể phái thuyền đuổi Thiên Thành Diệt đi, hay gi ết chết.  
Còn những tên ngu dân không biết tốt xấu ở Đông Hải, hoàn toàn không cần để ý đến.  
Đương nhiên nếu không phải nhìn trúng Mạc Phàm diệt Vu Thần Giáo, Giang gia bọn họ chẳng muốn hợp tác với Mạc Phàm.  
Hành động diệt Vu Thần Giáo lần này rất thành công, không chỉ cứu 10 vạn người bị huyết tế, còn diệt toàn bộ đệ tửcủa Vu Thần Giáo, đây là chuyện hiếm có từ khi khai quốc tới nay.  
Hơn nữa chuyện này gần như do một mình Mạc Phàm hoàn thành, quân đội chỉ làm một chút công tác hậu kỳ.  
Nếu có thể cầm công lao từ trong tay Mạc Phàm, có lợi rất lớn với Giang gia bọn họ.  
Nếu không chỉ là một thuật sĩ giang hồ, cần anh ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy sao?  
Giang Phong vừa nói xong, Tần Kiệt nhíu chặt mày.  
Lúc bọn họ đối phó Vu Thần Giáo, không thấy người Giang gia ra mặt, lúc này Giang gia đứng ra là muốn cướp đoạt công lao.  
Hơn nữa Giang gia còn thừa dịp Đông Hải gặp chuyện không may, không khác gì loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?  
Sắc mặt đám Liên Thành, Liệt Hỏa cũng không khá hơn chút nào, thậm chí còn có phẫn nộ.  
Bọn họ ghét nhất là người mạ vàng, hiện giờ Giang Phong này không chỉ muốn mạ vàng, còn muốn cướp đi toàn bộ công lao.  
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khẽ.  
- Nếu tôi không lựa chọn thì sao?  
- Không chọn, vậy càng đơn giản, cậu không phải người của quân đội, cũng không phải cảnh sát, giết hơn ngàn người ở đây, có khả năng phải đi theo chúng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra, không sai, là như vậy.  
Giang Phong hơi híp mắt lại, cười âm hiểm nói.  
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chỉ có thể bắt Mạc Phàm lại.  
Chỉ cần đè Mạc Phàm một ngày, khiến cậu ta không thể đến chỗ hẹn, chuyện Đông Hải sẽ ầm ĩ hơn nữa, anh ta không tin đến lúc đó Mạc Phàm không chịu cúi đầu.  
- Giang Phong, anh dám!  
Tần Kiệt nghiến răng nói.  
Sư phụ anh ta không giết người Vu Thần Giáo, huyết tế sẽ tiếp tục kéo dài.  
Sư phụ anh ta ngăn cản huyết tế, Giang Phong còn mang người tới so đo chuyện giết người.  
- Tôi làm việc theo trình tự, có gì mà không dám, nếu sư phụ cậu là tự vệ đúng đắn, hay là vì bất đắc dĩ cứu người, điều tra hai ba ngày sẽ được thả ra, đương nhiên nếu điều tra ra cậu ta vì báo thù riêng mà giết người, vậy có khả năng phiền phức rồi, giết người ở Hoa Hạ chúng ta là tội lớn.  
Giang Phong liếc mắt nhìn Tần Kiệt một cái, cười nói.  
- Anh!  
Tần Kiệt tức giận đến mức hai mắt bốc lửa.  
Lúc này Giang Phong làm việc theo trình tự, sao anh ta cướp đoạt công lao không làm việc theo trình tự?  
Sắc mặt đám Liên Thành và Liệt Hỏa ở bên cạnh âm trầm, vài người nắm chặt tay lại, ước gì có thể đi lên thu thập Giang Phong này.  
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt lóe ra hàn quang.  
- Tôi sẽ không chọn, cũng không đi theo anh một chuyến, anh có thể bắt tôi thử xem.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
- Hửm?  
Giang Phong nhíu chặt mày, sau đó hừ lạnh một tiếng.  
- Liên Thành, các anh còn thất thần làm gì, không nhanh bắt hai người kia lại cho tôi.  
Trong lúc này, một đám binh lính bên cạnh Liên Thành đều nhìn về phía Liên Thành, không ai ra tay.  
Mạng của bọn họ là do Mạc Phàm cứu trở về.  
Tính cả chuyện Mạc Phàm giết Thiết Bối Ưng cứu bọn họ nữa, Mạc Phàm đã cứu bọn họ hai lần.  
Giang Phong ra lệnh cho bọn họ bắt người cứu bọn họ hai lần, hơn nữa người này không làm sai chuyện gì, có sai là người ra lệnh cho bọn họ.  
Liên Thành do dự một lát, ra hiệu bằng tay với Liệt Hỏa và lão Trương.  
Hai người hiểu ý, đi theo Liên Thành đến chỗ Mạc Phàm.  
Giang Phong nhướn mày, vẻ đắc ý lại dày đặc hơn.  
Đấu với Giang gia bọn họ, còn kém xa lắm.  
Anh ta không tin lá gan Mạc Phàm lớn như vậy, dám chống lại chiến sĩ Hoa Hạ vây bắt.  
- Mạc đại sư, cậu muốn suy nghĩ thêm hay không?  
Anh ta vừa mới nói xong.  
“Bốp!” Một cái tát vang dội lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tát mạnh vào mặt Giang Phong.  
- Nghĩ con mẹ cậu ấy, suy xét chị gái cậu sao, dám nói chuyện với Mạc đại sư như vậy, lão tử hoài nghi cậu có tội, đi theo chúng tôi một chuyến.  
Liệt Hỏa nghiến răng, hùng hùng hổ hổ nói, biểu cảm như kiêu binh.  
Cậu ta nghĩ rằng đội hải quân lục chiến của anh ta không biết phải trái, người khác nói gì sẽ làm theo, không có ý kiến của mình sao.  
Một cái tát này đánh xuống, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, vẻ mặt Tần Kiệt thì hả giận.  
Những thành viên đội hải quân lục chiến lộ ra tươi cười không khác Liệt Hỏa, vẻ mặt kiêu binh nhìn chằm chằm Giang Phong.  
Một tay Giang Phong ôm má nóng rát, nghiến răng, gương mặt anh tuấn có chút hung dữ.  
Một tiểu binh lính, vậy mà cũng dám đánh anh ta.  
Từ khi anh ta sinh ra chưa từng bị như vậy, cho đến bây giờ đều là anh ta đến bộ đội, thu thập những binh lính không có thân phận bối cảnh này.  
Thu thập xong, những binh lính này ngoại trừ nịnh bợ anh ta, thì không có biện pháp gì khác.  
- Con mẹ nó, anh không muốn sống nữa đúng không?  
Giang Phong giận dữ hét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.