Thần Y Trọng Sinh

Chương 476:




Trong sơn động Vu Thần Giáo.
Mạc Phàm phóng cảm ứng ra, xác nhận trong sơn động không còn những người khác, hắn tạo pháp ấn, đánh vào tảng đá màu đỏ ở ngay cửa vào.
Tiếng tảng đá ma sát vang lên, cửa vào như dã thú khép miệng lại.
“Tách tách…” Cây đuốc trong sơn động tự động sáng lên, chiếu sáng toàn bộ sơn động.
Mạc Phàm nhìn lướt qua sơn động, tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống.
Hắn lấy một ít Khí Huyết Đan, Bồi Nguyên Đan và Huyết Linh Chi, nuốt hết những thứ này vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.
Mấy thứ này vừa vào miệng liền biến thành linh khí và huyết khí, được Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công khiên dẫn lan tràn ra toàn thân.
Thân thể hắn như sa mạc hạn hán đã lâu, hấp thu những linh khí này trong giây lát.
Ba tiếng sau, Mạc Phàm phục dùng liên tục hơn trăm viên đan dược, lúc này sắc mặt mới khá hơn chút.
Nhưng trên khuôn mặt góc cạnh của hắn vẫn trắng như trước, bả vai, cánh tay và nhiều vị trí còn có vết rách.
“Haizz!” Hắn không quan tâm lắm, thở dài một hơi.
Một quyền cuối cùng của hắn chính là một loại bí thuật, tên là Tinh Phệ.
Hóa thân thể cắn nuốt tất cả những ngôi sao, nuốt sạch năng lượng trong cơ thể, do đó khiến thân thể phát huy lực lượng khó mà tin.
Loại bí thuật này không chỉ nuốt linh khí, còn có thể nuốt khí huyết, hơn nữa tiêu hao rất lớn, không cẩn thận sẽ bị cắn nuốt thành thây khô.
Khi hắn đánh chết Vu Thiếu Huyền, Tinh Phệ không những nuốt tất cả linh khí của hắn, còn hơn nửa khí huyết.
Không thể không nói tiêu hao tất cả linh khí và hơn phân nửa khí huyết đổi lấy lực lượng không phải mạnh bình thường, vậy mà tốc độ vượt qua vận tốc âm thanh.
Thái Âm Vu Thể của Vu Thiếu Huyền không chịu nổi một kích của hắn, bị gi ết chết.
Nhưng trên khuôn mặt Mạc Phàm không có một chút vui mừng, trái lại còn thở dài.
- Vẫn do thực lực quá yếu.
Nếu hắn đến Tiên Thiên sơ kỳ, thậm chí là Trúc Cơ hậu kỳ, còn cần sử dụng loại bí thuật nguy hiểm như Tinh Phệ này sao?
Chỉ dựa vào thực lực có thể giết Vu Thiếu Huyền, với trình độ Thái Âm Vu Thể của Vu Thiếu Huyền muốn hấp thu linh khí của hắn căn bản là vọng tưởng.
Nếu hắn trải qua ba lần Thứ Cốt, giết Vu Thiếu Huyền dễ như giết một con chó, cánh tay có thể xé nát Vu Thiếu Huyền.
Trong mắt hắn lóe lên vài cái, nhẫn trên tay sáng lên, yêu đan của Quỷ Xà Vương xuất hiện trong tay hắn.
Nguyền rủa đã loại trừ, Đạo Cơ của hắn đã ổn định, cũng đến lúc tăng tu vi thêm một tầng nữa.
Thực lực của hắn hiện giờ, đối phó với Vu Thiếu Huyền Tiên Thiên sơ kỳ miễn cưỡng như vậy.
Nếu gặp cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, thậm chí là Tiên Thiên hậu kỳ, tuy hắn không sợ nhưng phiền phức rất lớn, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trọng sinh một đời này, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận biến cố nào xảy ra, tuyệt đối không.
Một lát sau, trong mắt Mạc Phàm lóe lên kiên nghị, không do dự nuốt yêu đan xuống.
Lần thứ ba của Thứ Cốt sử dụng Cốt Hoàng, phải tốn thời gian mấy tháng, thời gian lâu lắm.
Dùng yêu đan Trúc Cơ hậu kỳ này trước, tăng tu vi lên tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai mắt hắn nhắm chặt, toàn thân hiện lên kinh văn màu vàng, kinh văn nhất minh nhất ám, thân thể hắn như nuốt trôi biển lớn, hấp thu linh khí tràn đầy bên trong yêu đan.
Trong Linh Đài, theo thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, Đạo Cơ giống như xây nhà, từng tầng tăng cao, khí tức trên người Mạc Phàm cũng càng ngày càng khác.

Năm ngày sau, ngoài cửa Vân Trung Thự thành phố Đông Hải.
Một lão giả gầy khô mặc trang phục luyện võ màu đỏ đứng khoanh tay, hai mắt nheo lại nhìn vào trong Vân Trung Thự, lông mày hoa râm của ông ta nhướn lên, lộ ra chút bất ngờ.
Mỗi căn biệt thự Đông Hải kế núi gần sông, vậy mà được xây theo trận pháp, bên trong giống như còn có khoảng trời riêng.
Kém xa nơi ông ta tu luyện, nhưng có thể nhìn thấy ở một nơi nhỏ bé chật hẹp như Hoa Hạ, cũng coi như là hiếm có.
- Giang Minh, là nơi này sao?
Bên cạnh lão giả này, một người đàn ông mặc tây trang nho nhã nâng kính lên, cung kính gật đầu.
- Đúng vậy, nhị sư thúc, dựa theo thông tin Thanh Bang chúng ta đạt được, Mạc Phàm ở biệt thự số 9.
- Biệt thự số 9?
Lão giả nhìn lướt qua phía đông, trong mắt chớp lóe sắc bén:
- Chúng ta đi lên đi!
Hai người lập tức đi về phía cửa biệt thự đóng chặt.
- Hai vị tới đây làm gì, nếu không phải người trong biệt thự, mời lập tức rời đi, tìm người mà nói, mời gọi điện thoại cho chủ nhà để người gác cổng chúng tôi biết.
Một bảo vệ trẻ tuổi nhìn thấy hai người đi về phía khu biệt thự, vội vàng đi tới hỏi.
Người ra vào biệt thự, anh ta đều nhận được, rõ ràng hai người này tới đây lần đầu.
Nơi này là biệt thự tư nhân, không chỉ tướng quân khai quốc ở trong, Mạc Phàm đại sư Đông Hải cũng ở đó, người ngoài không được dễ dàng tiến vào.
Mặt lão giả không chút thay đổi, không để bảo vệ canh cửa vào trong mắt.
Vạn Giang Minh khẽ nhếch miệng, nở nụ cười anh tuấn.
Anh ta giơ tay nắm lấy bên cạnh, nắm được sư tử bằng đá giương nanh múa vuốt cạnh cửa.
Sư tử bằng đá này dùng để trấn trạch biệt thự, cao hơn hai thước, nặng mấy ngàn cân.
- Khởi!
Vạn Giang Minh khẽ quát một tiếng, bắp thịt trên tay lộ ra, cánh tay như kim khí.
Sư tử bằng đá nặng mấy ngàn cân, mấy chục người cũng không cầm nổi, vậy mà bị anh ta cầm rất dễ dàng, giống như cầm một món đồ chơi.
- Đi!
Anh ta ném mạnh một cái.
Một tiếng“rầm!” thật lớn vang lên, sư tử bằng đá đánh trúng cửa lớn biệt thự.
Sư tử bằng đá bị vỡ nát ra thành mảnh, cửa khu biệt thự bị đánh mở ra, hợp kim tạo ra cửa lớn méo lại.
- Hiện giờ chúng tôi còn cần gọi điện thoại cho người ta thông báo sao?
Hai mắt tiểu ca canh cửa mở to, mắt khẽ đảo, thân thể run rẩy, ánh mắt nhìn Vạn Giang Minh như nhìn thấy quỷ.
Cầm lấy sư tử đá bằng một tay, sức mạnh lớn cỡ nào?
Anh ta xoay người muốn chạy về phía sau, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không chỉ không trốn được, trái lại còn ngã xuống đất.
Không chỉ có tiểu ca này, mấy tên bảo vệ đang ở trong phòng bảo vệ ăn mỳ nhìn thấy một màn kinh người này, sắc mặt cả đám tái mét, đã quên nuốt mì trong miệng xuống, mì treo ở trên môi, nước mì rơi từng giọt xuống dưới.
Vẻ mặt Vạn Giang Minh không có chút thay đổi, giống như giẫm chết một con kiến, cung kính làm tư thế mời với lão giả kia.
- Nhị sư thúc, mời vào bên trong!
Hai người đi qua cửa lớn bị phá mở, đi về phía biệt thự số 9, để lại khiếp sợ như ve mùa đông và người qua đường.
- Đây là chuyện gì thế?
Cửa biệt thự số 9, Chu Hiệt mặc áo sơ mi hình ô vuông, bên trong là áo ngực màu trắng, bao quanh bộ ng ực cao ngất của cô, phía dưới là quần bò bó sát màu lam, làm lộ dáng người ưu tú xuất chúng.
Cô ngồi khoanh chân trên một tảng đá, một thanh kiếm để trên đùi, cả người như một thanh kiếm dựng thẳng, phong mang tất lộ.
- Chị Chu, ăn cơm thôi.
Tiểu Vũ mang theo hộp đựng cơm, chạy từ trong biệt thự ra.
Mấy ngày nay Mạc Phàm không có ở nhà, Chu Hiệt luôn canh giữ ở ngoài, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần biệt thự, đều là Tiểu Vũ đưa cơm cho cô.
Chu Hiệt nhìn thấy Tiểu Vũ, lúc này trên mặt mới xuất hiện nhu hòa, cười khẽ, cô đứng dậy đi về phía Tiểu Vũ.
Đúng lúc này, lão giả kia và Vạn Giang Minh đi tới.
Khóe miệng Chu Hiệt vừa nhếch lên tươi cười, bỗng nhiên cứng ngắc lại, ánh mắt phát lạnh theo, nhìn về phía hai người đi tới, trường kiếm trong tay kêu ong ong, giống như gặp phải kẻ địch mạnh.
Chu Hiệt Ra Tay
Cô tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, thần thức mạnh hơn Trúc Cơ sơ kỳ bình thường rất nhiều.
Hai người không có ý định che đậy khí tức, cô có thể cảm nhận được rất rõ, cho dù là người thanh niên anh tuấn đẹp trai bên cạnh, khí tức cũng không kém Vân Thiên Không cao thủ Tiên Thiên của Lạc gia.
Lão giả bên cạnh, lại càng có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung.
Hai cao thủ xa lạ tự dưng đến thăm, trong chớp mắt mồ hôi lạnh chảy từ trán cô xuống, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
- Tiểu Vũ, lúc này chị không đói bụng, em đi về trước đi, đừng để bất luận ai tiến ra, đúng rồi, nói cho ông nội Tần và ông nội Lạc, có khách đến thăm hỏi.
Vẻ mặt Chu Hiệt không đổi nói.
Tiểu Vũ chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua hai người, tươi cười trên mặt cũng mất theo.
- Chị Chu, chị cẩn thận một chút, em lập tức đi gọi ông nội Tần.
Tiểu Vũ nắm tay Chu Hiệt, trong mắt tràn đầy lo lắng, đi vào trong biệt thự.
Cô vừa đi vừa nhìn Chu Hiệt, giống như sợ quay người lại không còn nhìn thấy Chu Hiệt nữa.
Chu Hiệt xoay người lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người vừa tới.
- Hai người là ai, đến Mạc gia chúng tôi làm gì?
Lão giả và Vạn Giang Minh nhìn chằm chằm Chu Hiệt, mắt nheo lại.
- 19 tuổi, Trúc Cơ sơ kỳ, kiếm tu cũng không tệ, cô có quan hệ gì với Mạc Phàm?
Lão giả hài lòng nói.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng khiến người ta có cảm giác uy nghiêm không thể trái nghịch.
- Mạc Phàm là sư phụ tôi.
Chu Hiệt nắm chặt trường kiếm trong tay, vẻ mặt cảnh giác nói.
- Đồ đệ của Mạc Phàm sao?
Lão giả và Vạn Giang Minh khẽ nâng mí mắt lên, chỉ là khẽ nâng mà thôi.
Sư phụ nhận vào cửa, tu hành ở người.
Cho dù sư phụ giỏi đến mấy, nếu gặp đồ đệ vô dụng không thể dạy dỗ, cũng vô kế khả thi.
Trừ chuyện đó ra, linh khí trên Địa Cầu khô kiệt, rất khan hiếm linh thảo, công pháp thất truyền, cho dù là đại thế gia muốn bồi dưỡng ra một Trúc Cơ kỳ cũng càng ngày càng không dễ như vậy.
Mạc Phàm chỉ mới 17, 18 tuổi, ngay cả đồ đệ cũng không nhiều tuổilắm, vậy mà đồ đệ cũng tới Trúc Cơ sơ kỳ, hơn nữa không phải Trúc Cơ sơ kỳ bình thường.
Dáng người Chu Hiệt hơi gầy yếu chút, nhưng khí tức trầm ổn, thần thức ngưng thực, toàn thân có sắc bén chi khí như có như không, chắc chắn Trúc Cơ sơ kỳ bình thường không phải đối thủ của cô.
Mạc Phàm có thể nuôi dưỡng được đồ đệ như vậy, quả nhiên không hổ là thiếu niên tông sư.
- Thanh Bang, đến để báo thù.
Lão giả lạnh nhạt nói.
Rõ ràng là đến báo thù, giọng điệu của ông ta đơn giản như tới lấy đồ trong túi.
- Thanh Bang?
Đồng tử Chu Hiệt co rút lại.
Mạc Phàm dùng ba chiêu giế t chết cao thủ nước ngoài, cao thủ nước ngoài kia là người của Thanh Bang, chuyện này sau đó cô mới biết, còn cố ý điều tra bối cảnh của Thanh Bang, hiện giờ Thanh Bang phái cao thủ tới báo thù sao?
Một tay cô đặt lên trên kiếm, lông mày nhíu chặt lại, lạnh lùng nói:
- Muốn báo thù, qua cửa của tôi trước rồi nói sau.
“Két!” Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ về phía hai người Vạn Giang Minh.
Lão giả lắc đầu, cười khinh thường.
Ở trong mắt ông ta, Chu Hiệt giống như cây nhỏ trước cơn gió xoáy, tuyên bố muốn đỡ gió xoáy này.
Ông ta còn có thể hủy rừng rậm nguyên thủy, một cây nhỏ mà không chém được sao?
- Giang Minh, Mạc Phàm giết sư đệ con, con giết đồ đệ của Mạc Phàm trước đi.
- Dạ, nhị sư thúc.
Vạn Giang Minh chắp tay với lão giả, khi dời mắt nhìn Chu Hiệt, ánh mắt trở nên phát lạnh, như lợi kiếm hàn băng.
Anh ta chậm rãi đi về phía Chu Hiệt, chỉ là một bước, rõ ràng như xa mười thước, khi bước chân hạ xuống đã đến bên cạnh Chu Hiệt.
Một tay anh ta vươn ra, khẽ đẩy, đơn giản giống như đẩy cửa.
Nhưng chỉ một chưởng như thế mới ra, một thủ ấn chừng cỡ một người xuất hiện, đánh mạnh về phía Chu Hiệt.
Thủ ấn còn chưa tới người Chu Hiệt, kình phong vù vù như có thể thổi bay người ta xuất hiện, nếu đánh trúng người, chỉ sợ cho dù là một chiếc xe con cũng bị đánh vỡ.
Đôi mắt Chu Hiệt mở to, trong mắt lộ ra chút bối rối.
Tụ khí thành binh, Tiên Thiên Tông Sư?
Trường kiếm trong tay cô run lên, một đóa hoa sen màu xanh huyễn hóa mà ra, vẫn thổi về phía Vạn Giang Minh.
- Kiếm thuật không tệ, đáng tiếc cô quá yếu.
Khóe miệng Vạn Giang Minh cong lên nụ cười tà mị, tay hơi trầm xuống.
Anh ta đã đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, đều từng giế t chết cao thủ Tiên Thiên nước ngoài dám đối địch với Thanh Bang, chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ có thể làm gì anh ta?
“Phốc!” Hoa sen màu xanh chỉ kiên trì được một lát, giống như ngọn nến tắt trong gió to, đại thủ ấn đánh về phía Chu Hiệt, trong chớp mắt đã đến trước người cô.
Sắc mặt Chu Hiệt thay đổi, môi son khẽ mở.
- Nhiếp Hồn!
Đôi mắt cô lập tức biến thành màu máu, như hai mặt trăng treo cao.
Tươi cười của Vạn Giang Minh cứng đờ, đại thủ ấn bị kiềm hãm, ngây ra như phỗng, giống như bị trúng ma pháp.
Trường kiếm của Chu Hiệt chớp lóe thanh mang, trường kiếm như tia sáng đâm về phía mi tâm Vạn Giang Minh, tốc độ vô cùng nhanh.
- Ừm, pháp thuật, ngưng kiếm như tơ?
Trong mắt lão giả không bận tâm xuất hiện gợn sóng, nhưng không có ý định ra tay.
Không đợi tia kiếm màu xanh đâm đ ến, mắt Vạn Giang Minh nheo lại, vẻ mặt khôi phục như thường, trong hai mắt xuất hiện vẻ phẫn nộ.
Một tiểu nha đầu, thiếu chút nữa giế t chết anh ta.
- Muốn chết!
Tay còn lại nhanh như tia chớp bắt được tia kiếm màu xanh, khẽ bóp chặt.
“Keng keng keng!” Trường kiếm bị cắt ra thành vài đoạn, đại thủ ấn đánh về phía Chu Hiệt.
Rầm một tiếng thật lớn, thân thể Chu Hiệt lập tức bay ra ngoài như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng.
Máu tươi từ miệng và hổ khẩu tay Chu Hiệt bắ n ra, tạo thành một vùng huyết vụ trong không trung.
“Rầm!” Chu Hiệt bị đánh vào trên ngọn núi giả ngoài biệt thự, tảng đá vỡ nát.
“Khụ khụ!” Lại một bãi huyết dịch phun từ trong miệng Chu Hiệt ra.
Vạn Giang Minh thấy Chu Hiệt trúng một đại thủ ấn của mình mà vẫn chưa chết, nhíu mày lại.
Cho dù anh ta chỉ dùng một phần lực lượng, cũng đủ g iết chết Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà cô gái này không chết.
Anh ta đi nhanh về phía Chu Hiệt, muốn đánh thêm một chưởng.
Lúc này một giọng nói non nớt truyền từ bên cạnh đến.
- Người xấu, dừng tay, không được phép làm hại chị Chu Hiệt, nếu anh tìm anh trai tôi báo thù, thì tìm Mạc Vũ tôi đây này.
Bóng người chớp lóe, Tiểu Vũ đi từ trong biệt thự ra, chạy đến bên cạnh Chu Hiệt, vội vàng lấy một viên Tinh Khí Đan ra đưa chocô.
- Chị Chu, chị ăn viên đan dược này trướcđi.
Chu Hiệt thấy là Tiểu Vũ, sắc mặt vốn trắng bệch lại khó coi vài phần, quát lớn nói:
- Tiểu Vũ, không phải chị bảo em đi gọi ông nội Tần và ông nội Lạc, không cho em ra ngoài sao?
Tụ Linh Trận Pháp được Mạc Phàm bổ sung nên mạnh hơn, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư cũng không hẳn xông vào được, chỉ cần Tiểu Vũ đi vào, không ai có thể làm gì Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ không đi thông báo người khác thì thôi, còn tự mình chạy ra.
- Em…
Tiểu Vũ khóc lóc nước mặt đầy mặt, vẻ mặt ấm ức và xoắn xuýt.
Cô vốn định đi gọi người, nhưng còn chưa đi xa, liền nghe thấy tiếng động thật lớn bên ngoài.
Bình thường Chu Hiệt rất tốt với cô, giống như chị gái, cô thấy Chu Hiệt gặp nguy hiểm, liền gọi to vào trong biệt thự, không quản có người nghe thấy hay không, liền chạy ra ngoài.
Chu Hiệt nhíu mày, cô nhiều tuổi hơn Tiểu Vũ không ít, sao không biết tâm tư của Tiểu Vũ.
- Tiểu Vũ, nghe lời, mau quay về đi, ở đây có chị là được.
Nếu Tiểu Vũ không đi, vậy sẽ không đi được nữa.
- Hai người ai cũng không đượcđi, nhất là tiểu nha đầu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.