Thần Y Trọng Sinh

Chương 472:




Âm thanh chấn động vang lên liên tục gần nửa tiếng, vòng xoáy màu đen hút hết tất cả linh khí vào bên trong biến mất ở trong sơn động lưng chừng núi.  
Xung quanh khôi phục như thường, yên tĩnh đến mức ngay cả gió cũng không có, yên tĩnh làm tâm người ta khiếp sợ.  
- Sắp ra rồi sao?  
Mạc Phàm nhìn chằm chằm giữa sườn núi nói.  
Giọng nói của hắn vừa vang lên.  
“Rống!” Một tiếng rống dài truyền từ trong sơn động ra, giống như long quy đại hải, hổ hồi sơn lâm.  
Cả ngọn núi lại chấn động, thứ dinh dính màu đen đầy núi như núi lửa phun trào phóng lên trên trời.  
Vừa đến chỗ cao hơn mười thước, âm khí vô cùng lạnh lẽo xuất hiện.  
“Ken két…” Thứ dinh dính màu đen bắn lên không trung nhanh chóng bị đóng băng, thứ dinh dính này bắt đầu cử động trong giây lát, rồi như một đóa hoa sen màu đen nở rộ trên đỉnh núi.  
Hàn khí trắng mờ quay quanh đóa sen màu đen, lại làm đoán hoa sen này tăng thêm vài phần sắc thái.  
Đóa hoa sen màu đen vừa thành, tiếng bước chân có lực vang lên.  
“Cộp… Cộp…” Mỗi khi bước một bước, cả ngọn núi đều lắc lư, giống như một thứ khổng lồ sắp xuất thế.  
Mỗi một bước, bất luận là Hà Thi Thi, vu chủ hấp hối hay đám Tần Kiệt chưa rời đi, trong lòng đều cảm thấy hồi hộp, giống như bước chân này giẫm nát ngực bọn họ, hơi ấn mạnh chân sẽ giẫm nát trái tim.  
Mồ hôi lạnh to như hạt đậu trượt từ trán đám Tần Kiệt xuống.  
- Mỗi một bước đều có thể khiến núi lay động, người này đáng sợ đến mức nào?  
Trên bầu trời, mặt trời bị nuốt hết dần lộ ra một góc, ánh mặt trời chiếu xuống phía dưới, chiếu lên cửa sơn động lưng chừng núi, một người đàn ông cao lớn uy vũ đi ra.  
Người đàn ông cao hơn 1m9, khoảng gần 30 tuổi.  
Mái tóc dài màu đen như thác nước của anh ta để sau lưng, trên gương mặt tinh xảo là ngũ quan hoàn mỹ không thể bới móc, bất luận để ở đâu cũng đều trở thành điểm sáng.  
Nhất là trong mắt còn có hai đồng tử, khiến người ta có cảm giác vô cùng tà dị.  
Nếu người đàn ông này ở trong thành phố lớn, cho dù không trở thành minh tinh, cũng sẽ trở thành người có trăm vạn fan.  
Người đàn ông c ởi trần, phía dưới mặc một chiếc quần màu đen, làn da trắng nõn như ngọc, trên người tràn đầy Ma Văn màu đen như ngọn lửa, bắp thịt như cầu long, tràn ngập lực lượng tính nổ mạnh.  
Người đàn ông này vừa xuất hiện, trên gương mặt già nua của vu chủ hiện lên vẻ vui mừng, chỉ Mạc Phàm nói:  
- Thiếu Huyền, mau giết tiểu tử tử này, chính cậu ta làm hại Vu Thần Giáo chúng ta như vậy.  
Vu Thiếu Huyền người đàn ông làm như không nghe thấy, bốn đồng tử liếc xung quanh một vòng, chân mày hơi nhíu lại.  
- Ngay cả một tiểu tử cũng không ngăn cản được, làm hại thực lực của tôi yếu đi nhiều như vậy, ông cũng đi chết đi.  
Nếu dùng máu 10 vạn người tế thành công, ít nhất anh ta cũng có tu vi Tiên Thiên trung kỳ, hiện giờ chỉ có sơ kỳ, vu thể cũng chỉ có một nửa.  
Mắt vu chủ mở to, vẻ mặt khó có thể tin.  
Ông ta tốn rất nhiều sức lực mới khiến huyết tế thành công, kết quả lại là kết cục này?  
- Vu Thiếu Huyền, tôi là sư phụ cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy.  
- Sư phụ phạm vào sai lầm, cũng cần phải chết, còn nữa, bây giờ tôi là vu chủ rồi?  
Khóe miệng vu chủ cong lên nụ cười tà dị, một tay giơ lên, vươn về phía vu chủ ở phía xa.  
Một đạo hắc khí tự nhiên ngưng tụ, hình thành một bàn tay to, nắm chặt lấy cổ vu chủ, vu chủ lập tức bị xách lên như con gà.  
“Răng rắc!” Cổ vu chủ cong thành 90 độ, không cam lòng trong mắt nhanh chóng mất đi, bị ném sang một bên.  
Cách đó không xa, vẻ mặt Hà Thi Thi thay đổi, sắc mặt tái mét.  
Vu Thiếu Huyền đi ra liền giết vu chủ trước, chuyện này nằm ngoài tưởng tượng của cô ta.  
Vu Thiếu Huyền giống như nhìn thấu tâm tư của Hà Thi Thi, cười nói.  
- Yên tâm đi, Hà sư muội, chỉ dựa vào vài phần tư sắc của em anh sẽ không giết em đâu.  
“Ừng ực!” Hà Thi Thi nuốt nước bọt, khuôn mặt xinh đẹp lại khó coi hơn vài phần.  
Yêu thích của Vu Thiếu Huyền, cô ta hiểu rõ nhất, những phụ nữ lên giường với anh ta cơ bản không còn sống nữa.  
Vu Thiếu Huyền cười lạnh lùng, lúc này mới dời mắt nhìn Mạc Phàm, ánh mắt trở nên phát lạnh.  
- Cậu là Mạc Phàm đúng không, có thể khiến Vu Thần Giáo chúng tôi thương vong gần như không còn, vậy mà chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.  
Vu Thiếu Huyền vừa mở miệng, Hà Thi Thi sửng sốt.  
Mạc Phàm có thể gi ết chết tên cuồng đồ Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong ở Đông Hải, lại giết yêu thú Hoàng gia cảnh giới Tiên Thiên, còn phá đại trận của Vu Thần Giáo bọn họ, ngăn cản huyết tế của Vu Thần Giáo.  
Ít nhất Mạc Phàm cũng phải ở cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, thậm chí là Tiên Thiên trung kỳ, còn cùng tu luyện ba loại võ pháp thể.  
Có ai ngờ vậy mà Mạc Phàm chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ?  
Sao lại có chuyện này được, tu vi Trúc Cơ kỳ, sao có thể cường hãn như thế?  
Mạc Phàm nhìn thoáng qua mắt Vu Thiếu Huyền, vẻ mặt lạnh nhạt.  
Công pháp của tu sĩ trên Địa Cầu là phiên bản cắt xén ở Tu Chân giới, độ tinh khiết của linh khí tu luyện ra căn bản không thể so sánh với hắn.  
Hơn nữa tu vi sẽ quyết định thực lực sao?  
Tu vi của hắn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng thân thể hơn cảnh giới Tiên Thiên, thần thức còn trên Tiên Thiên Chân Nhân.  
Ba thứ cộng vào nhau, mới là thực lực chân chính của hắn.  
- Đối phó các người, Trúc Cơ trung kỳ là đủ rồi.  
Vu Thiếu Huyền khẽ nhếch miệng, anh ta nhìn Mạc Phàm, cười khinh thường.- Đối phó đám phế vật kia thì đủ, đối phó tôi thì kém xa, cậu đã hủy chuyện tốt của bản vu chủ, cậu phải chết.  
Giọng điệu khi nói chuyện, đơn giản như gi ết chết một con kiến.  
Tuy anh ta luôn ở trong Huyết Trì dưới tế đàn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chuyện xảy ra ở bên ngoài.  
Mạc Phàm hủy đi đại trận của Vu Thần Giáo, giết nhiều người Vu Thần Giáo như vậy, anh ta căn bản không để trong lòng.  
Ở trong mắt anh ta, những người này từ nhỏ đã là con kiến để anh ta sử dụng.  
Chết một lượng lớn, sẽ có một đống người khác đi theo anh ta.  
Nhưng Mạc Phàm dám ngăn cản huyết tế của anh ta, khiến thực lực của anh ta bị hao tổn, chết một trăm lần cũng không thể bình ổn lửagiận trong lòng anh ta.  
Những người chắn trước mặt anh ta đều phải bị tiêu diệt.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  
- Với bản lĩnh của anh, còn chưa đủ.  
- Không đủ sao? Khà khà!  
Vu Thiếu Huyền cười to, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười.  
- Mạc Phàm, cậu quá kiêu ngạo rồi, tôi sẽ cho cậu thấy vu thể lợi hại của bản vu chủ.  
Khí kình màu đen bắt đầu khởi động, Ma Văn màu đen trên người anh ta như ngọn lửa nhảy múa.  
Ánh lửa chớp lóe, cả người anh ta biến mất trong hư không như đám hỏa nhãn bị dập tắt.  
Khi xuất hiện lần nữa đã đến chỗ cách Mạc Phàm hơn mười thước, vậy mà anh ta có thể dời cự ly trăm mét trong chớp mắt.  
Năm ngón tay anh ta mở ra, một chưởng cách không đánh về phía Mạc Phàm.  
Một luồng khí xoáy màu đen tự nhiên hình thành trước người Mạc Phàm.  
Không khí, đất đá, cỏ cây xung quanh bị hút mạnh vào, toàn bộ đều chui vào trong, tảng đá cứng rắn bị vặn thành mảnh nhỏ trong chớp mắt, biến mất vô ảnh vô tung.  
Mạc Phàm vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí rót vào trong quả đấm, mai một chi khí sản sinh.  
- Băng Sơn!  
Một quyền không do dự đánh về phía luồng khí xoáy màu đen.  
Một tiếng “rầm!” thật lớn vang lên, ngọn núi mới yên bình không lâu lại lắc lư.  
Sắc mặt Mạc Phàm khẽ thay đổi, một quyền Băng Sơn của hắn đánh vào vòng xoáy màu đen như trâu đất xuống biển, giống như không có tác dụng.  
Chân hắn khẽ động, bóng dáng vội vàng tránh sang một bên.  
Tiếng “rầm!” như sao băng rơi xuống đất, luồng khí xoáy màu đen bay về vách núi phía xa.  
Luồng khí xoáy màu đen như hắc động, cắn nuốt toàn bộ tảng đá và cỏ cây trên núi.  
Rất lâu sau, một sơn động sâu không thấy đáy xuất hiện trên núi.  
Tất cả những người xung quanh đều không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.