Thần Y Trọng Sinh

Chương 443:




Tần lão gia tử và Lạc Phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu trong tay Hoàng Thiếu Nguyệt là một cây súng bình thường, bọn họ sẽ không lo lắng chút nào.  
Tần Kiệt đều có thể đối đầu với súng lục, Mạc Phàm tuyệt đối không thành vấn đề.  
Nhưng Truy Hồn Nỏ này thì khác, nó là một kiện pháp khí rất nổi tiếng ở Hoa Hạ.  
Ít nhất có hai Tiên Thiên Tông Sư chết dưới Truy Hồn Nỏ này, cầm Truy Hồn Nỏ gi ết chết Tiên Thiên Tông Sư đều là người bình thường không có một chút võ công, đây đủ để thấy chỗ đáng sợ của Truy Hồn Nỏ.  
Tươi cười trên mặt Liễu Như Tùng lập tức cứng đờ, vui sướng khi người ta gặp họa biến mất không thấy nữa.  
Ông ta đã là cao thủ Nội Kình hậu kỳ, nếu đổi lại là ông ta, cho dù không bị bắn trúng, cũng không có khả năng thoải mái giống như Mạc Phàm.  
Trong mắt ông ta hiện lên sắc lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi không ít.  
Ông ta nghe người ta nói Mạc Phàm diệt Hoàng gia, ông ta còn có chút không tin, bây giờ bắt đầu hơi tin rồi.  
Hoàng Thiếu Nguyệt ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn nhìn nỏ tiễn trong ngón tay Mạc Phàm, trong mắt đều là khó mà tin.  
Truy Hồn Nỏ cho dù là Tiên Thiên Tông Sư cũng bị giế t chết, vậy mà mất đi hiệu lực trên người người này, trong mắt cô ta hiện lên tuyệt vọng.  
Truy Hồn Nỏ là quân bài chưa lật duy nhất của cô ta, khoảng cách gần như vậy, cơ hội tốt như vậy, vẫn bị cản lại được.  
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, mũi tên này nhanh như thiểm điện, trận pháp trên tiểu nỏ còn có hiệu quả bắn trúng, nếu là người khác, căn bản muốn tránh cũng không được.  
Hắn lại giống người khác sao, hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, thần thức ngay cả Tiên Thiên Tông Sư đều kém hắn rất xa.  
Ở trong mắt hắn, mũi tên này không nhanh hơn tốc độ của con rùa bao nhiêu.  
Còn trận pháp bắn trúng tên, lại như vui đùa.  
Nhẫn trên ngón tay hắn sáng lên, mũi tên biến mất ở hư không, được hắn cho vào trong nhẫn.  
- Cô thử xong rồi, giờ đến lượt tôi nhé?  
Hàm răng Hoàng Thiếu Nguyệt cắn chặt lại, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chằm chằm, vẻ mặt kiên định.  
- Đến lượt cậu, tốt nhất là cậu giết tôi.  
Không đợi Mạc Phàm thi triển pháp thuật, Liễu Như Tùng đứng dậy.  
- Mạc Phàm, cậu giết nhiều người như vậy còn chưa đủ à, chẳng lẽ cậu thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt Hoàng gia?  
Liễu Như Tùng lạnh lùng nói.  
Ông ta là người Hoàng Thiếu Nguyệt mời đến giải quyết chuyện này, nếu ông ta ở đây Hoàng Thiếu Nguyệt vẫn bị Mạc Phàm gi ết chết, sau này ông ta đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên được ở thủ đô.  
- Nếu không thì sao?  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Liễu Như Tùng một cái, lạnh giọng hỏi.  
Hắn từng tha cho Hoàng Thiếu Nguyệt một lần, Hoàng Thiếu Nguyệt vẫn cầm pháp khí ra tay với hắn, hắn dễ mạo phạm như vậy sao?  
Liễu Như Tùng thấy Mạc Phàm không ra tay, vẻ mặt bình tĩnh hơn.  
- Quả thật Hoàng gia hơi quá đáng, nhưng cậu ra tay cũng quá độc ác rồi, chuyện đã xảy ra rồi thì phải giải quyết, chỉ cần cậu trả lại tổ địa của Hoàng gia cho Hoàng gia, bồi thường một bộ công pháp và một bộ sách thuốc cho họ, hứa sau này sẽ không gây chuyện với Hoàng gia, Liễu gia tôi cam đoan với cậu, sẽ không có người Hoàng gia tới tìm cậu gây phiền phức, thế nào.  
Liễu Như Tùng nói, bộ dạng như người hòa giải.  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hóa ra là vì bảo vật ở tổ địa Hoàng gia và công pháp, y thuật của hắn mà đến.  
Vài thứ trong mật thất Hoàng gia, tuy hắn thấy chướng mắt, nhưng nằm trong tay ai đều như một bảo tàng vô cùng to lớn.  
Còn công pháp và y thuật của hắn, cho dù là người nào đạt được, sau này đều như mặt trời ban trưa, bàn bạc đúng là hay.  
- Tôi đã trả ngọn núi đó vật quy nguyên chủ, không có khả năng trả lại cho Hoàng gia.  
Mạc Phàm khinh thường nói.  
Liễu Như Tùng nhíu mày, ánh sáng lạnh trong mắt lộ ra.  
- Tổ địa Hoàng gia có thể không cần trả, nhưng phải thêm một bộ công pháp nữa, một bộ công pháp đổi một ngọn núi và vô số bảo vật, cậu tuyệt đối là buôn bán lời.  
So với mấy thứ ở tổ địa Hoàng gia, ông ta càng coi trọng công pháp của Mạc Phàm hơn.  
Mạc Phàm 16 tuổi đã có thiên phú như vậy, công pháp tuyệt đối không tầm thường.  
Liễu gia bọn họ đã đạt thành giao hẹn với Hoàng Thiếu Nguyệt, nếu lấy được tổ địa, một nửa tổ địa sẽ của Liễu gia bọn họ, còn công pháp và y thuật phải chung với Liễu gia bọn họ.  
Nếu không, sao Liễu gia bọn họ lại phái ông ta tới?  
- Công pháp và y thuật đều ở chỗ tôi, có thể bồi thường cho Hoàng gia.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Hắn vừa nói những lời này, hai vị Tần, Lạc lão gia nhíu mày.  
Hoàng Thiếu Nguyệt cũng nhíu mày, trên mặt xuất hiện nghi ngờ.  
Cô ta tìm Liễu gia ra mặt, không phải là vì hòa giải, mà vì một cơ hội ra tay như vừa rồi.  
Cô ta không ngờ Mạc Phàm sẽ tiếp nhận hòa giải.  
Lông mày Liễu Như Tùng giãn ra, trong mắt lộ ra chút vui sướng.  
Ông ta không ngờ Mạc Phàm dễ dàng đồng ý như thế, có công pháp của Mạc Phàm, dùng không được bao lâu, Liễu gia bọn họ sẽ xuất hiện một vị cao thủ làm mọi người sợ hãi.  
- Cậu đã không có ý kiến, vậy thề đi, chỉ cần thề không gây khó dễ với Hoàng gia nữa, chuyện này sẽ không có người truy cứu.  
Liễu Như Tùng thoải mái nói.  
- Tôi có thể cho ông công pháp và y thuật, nhưng Khương gia bị nô dịch ngàn năm, trên vạn người bị Hoàng gia biến thành tàn tật, những đứa bé ăn xin trên đường, hơn mười vạn người bị Hoàng gia hạ cổ mà chết, tổn thất của bọn họ, ai tới bồi thường, cũng vì một câu của ông, Hoàng gia có thể nhận được bồi thường, vậy bọn họ chỉ có thể nhịn tức giận xuống sao?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Hoàng gia đã bị cậu giết hơn 1000 người, những người này đủ bồi thường cho bọn họ rồi đó?  
Liễu Như Tùng trầm giọng nói.  
Những người đó chỉ là một đám phàm phu tục tử, cho dù chết trăm vạn thì thế nào.  
- Nếu hơn 1000 người Hoàng gia bồi thường những người đó, vì sao ông lại tới tìm tôi đòi bồi thường?  
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  
Sắc mặt Liễu Như Tùng lập tức trầm xuống, ánh mắt âm tình bất định nhìn Mạc Phàm chăm chú.  
- Mạc Phàm, cậu không muốn hòa giải đúng không?  
- Tôi cần hòa giải với Hoàng gia sao?  
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi ngược lại.  
Hoàng gia là trừng phạt đúng tội, đừng nói Hoàng gia bị hắn diệt sạch, cho dù Hoàng gia còn người có thực lực không kém hắn, hắn cũng không cần phải hòa giải.  
Chỉ là một Liễu gia, đã muốn ngồi ở giữa ngư ông đắc lợi, nghĩ cũng hay quá nhỉ.  
- Tiểu tử, cậu!  
Liễu Như Tùng chỉ Mạc Phàm, bả vai không ngừng run rẩy, lửa giận ở ngực thiêu đốt hừng hực.  
Vòng một vòng, tiểu tử này không chỉ vòng ông ta vào, còn không muốn hòa giải.  
Ông ta còn tưởng công pháp và y thuật sắp tới tay rồi, nhưng bây giờ ông ta có cảm giác như trứng gà bay về phía mình.  
- Tiểu tử,cậu phải suy nghĩ thật kỹ, tôi nói cho cậu biết người Hoàng gia không dễ giết như vậy nữa đâu.  
- Không dễ giết?  
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.  
- Tôi đây nói cho ông biết, chỉ cần một ý niệm trong đầu tôi, đám người Hoàng gia còn lại vẫn sẽ như vậy.  
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên hàn quang, tay hắn tạo pháp ấn.  
Chỗ mi tâm Hoàng Thiếu Nguyệt, ấn ký ngọn lửa sáng lên, ngọn lửa màu trắng lập tức bay từ mi tâm cô ta ra, bay đến trên Truy Hồn Nỏ trong tay Hoàng Thiếu Nguyệt.  
Truy Hồn Nỏ do kim khí không biết tên luyện thành, ngọn lửa màu trắng này mới bay lên trên, vậy mà Truy Hồn Nỏ màu đỏ sậm bùng cháy.  
Hoàng Thiếu Nguyệt chỉ cảm thấy tay như bị phỏng, không do dự ném Truy Hồn Nỏ trong tay đi.  
Dù vậy, trên tay vẫn đỏ rực như trước, một tầng bọt nước chậm rãi xuất hiện.  
Ngọn lửa màu trắng trên Truy Hồn Nỏ cháy mạnh hơn, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ Truy Hồn Nỏ bên trong.  
Chỉ trong chớp mắt, Truy Hồn Nỏ một kiện pháp khí có thể gi ết chết Tiên Thiên Tông Sư biến thành nước thép màu đỏ như máu.  
Nhìn nước thép trên đất, hai lão gia tử Tần, Lạc, Liễu Như Tùng và Hoàng Thiếu Nguyệt đều khiếp sợ không nói nên lời.  
Nhất là Liễu Như Tùng, giống như bị Mạc Phàm tát trước mặt mọi người, trên mặt nóng rát, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.  
Ai nói người Hoàng gia rất khó giết?  
Giết dễ như đốt sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.