Thần Y Trọng Sinh

Chương 439:




Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt hơi phát lạnh.  
Hắn chỉ liếc mắt nhìn thanh kiếm này một cái, không ngờ lại rơi vào trong sát khí.  
- Một đạo tàn hồn, cũng dám làm càn trước mặt tôi!  
Thần thức của hắn khẽ động, ngọn lửa trong đáy mắt lập tức xuất hiện.  
Những kiếm khí như thực chất muốn chém lên người hắn, bốn phía quanh hắn xuất hiện một đám vòng xoáy màu đỏ, không gian lập tức vặn vẹo.“Bùm…” Một đạo tiếng sấm đánh xuống.  
Kiếm khí xung quanh như thủy tinh bị đánh nát, xuất hiện vô số khe hở.  
Kiếm khí biến mất, thiên lôi địa hỏa chui ra theo khe hở.  
Chỉ trong chớp mắt, vùng quê mờ mịt giống như gặp ngày tận thế, hoàn toàn biến thành thế giới lửa và lôi điện.  
Vẻ mặt lão giả kia thay đổi, trong mắt như có điện quang nhìn Mạc Phàm chăm chú, một tay để trên chuôi kiếm.  
- Tiểu tử, có chút bản lĩnh đó, nhưng đạo tàn hồn này của lão phu cũng đủ chém giết thần hồn của cậu.  
“Xoẹt!” Bảo kiếm được rút ra, như mặt trời ló từ trong mây ra, vạn đạo lưu quang nở rộ trong vỏ kiếm, thiên lôi địa hỏa đầy trời bị kiếm quang bao phủ, hoàn toàn là thế giới của kiếm quang.  
Một cỗ sắc bén chí khí vô cùng lạnh lẽo, bắt đầu từ lão giả, như thủy triều điên cuồng, dũng mãnh lao ra bốn phương tám hướng.  
Trong mật thất, trong chớp mắt nhiệt độ giảm đi nhiều.  
“Xoẹt!” Trong chớp mắt tiểu hồ ly trốn vào trong túi Mạc Phàm, thân thể run rẩy liên tục.  
Thân thể Mộc Phong Nhạc run lên, căng lên thật chặt, rõ ràng không có cái gì, nhưng giống như có trên vạn kiếm trôi nổi xung quanh anh ta, chỉ cần anh ta khẽ cử động, sẽ bị đâm thủng thành tổ ong vò vẽ, hai tay giơ lên theo bản năng.  
Sắc mặt Lỗ Lão Hổ cũng tái mét, mồ hôi chảy ra như mưa, trên mặt tràn đầy kinh hoảng.  
Ông ta tới mật thất này vô số lần, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.  
Trong vạn đạo kiếm quang, mắt Mạc Phàm nheo lại, nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay lão giả, lộ ra chút bất ngờ.  
- Kiếm không tệ!  
- Nếu biết là bảo kiếm, thì dâng cơ thể của cậu cho lão phu sử dụng đi.  
Lão giả nhìn thân thể Mạc Phàm chăm chú, như nhìn con mồi, trong mắt đều là tham lam, không có chút tiên phong đạo cốt như pho tượng.  
Mạc Phàm lắc đầu cười.  
- Cơ thể của tôi, ông nghĩ cũng đừng nghĩ, ông, có thể biến mất rồi.  
Ở Âm Sơn, Long Chấn Thiên đủ linh hồn cũng không có biện pháp đoạt xác hắn, một chút tàn hồn dựa vào một kiện pháp bảo cũng muốn lấy đi thân thể hắn, nói đùa sao.  
- Trảm!  
Ý niệm của hắn khẽ động, Diễn Thiên Thần Tuyệt vận chuyển đến cực hạn, thần thức của hắn lập tức ngưng tụ thành một đạo trường đao chân thật.  
Ánh đao chớp lóe, hai đạo cuồng phong làm bạn, đón kiếm ảnh đầy trời mà lão giả chém tới.  
Kiếm quang đầy trời như thủy tinh trải qua ánh mặt trời khúc xạ, còn ánh đao tạo ra lại chân thật.  
“Rầm rầm rầm…” Phá thành mảnh nhỏ.  
Ánh đao thoải mái chém vào người lão giả, lão giả còn chưa tiến đến bước rút bảo kiếm trong tay ra, liền bị chém thành hai như dưa hấu.  
“Vù vù…” Một trận gió thổi qua, ảo ảnh biến mất, Mạc Phàm quay về mật thất.  
Một tay Mạc Phàm giơ về phía thanh bảo kiếm kia, một lực hút mạnh xuất hiện, bảo kiếm bay vào trong tay hắn.  
“Két!” Hắn rút bảo kiếm ra gần tấc rồi cho vào như cũ.  
Trong mật thất, hàn khí vô hình lập tức biến mất, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.  
Toàn bộ khôi phục lại bình thường, chỉ có mắt pho tượng cổ nhân ảm đạm không ánh sáng hơn trước, không còn cảm giác nhìn chằm chằm nữa.  
- Mạc tiên sinh, vừa rồi có chuyện gì thế, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nếu không sẽ không mang cậu tới nơi này.  
Lỗ Lão Hổ lau mồ hôi, vội vàng giải thích.  
- Không có gì, bởi vì Lỗ gia ông tế bái nhiều, pho tượng này sản sinh ra một chút tàn niệm mà thôi.  
Mạc Phàm nhìn lướt qua pho tượng kia, lạnh nhạt nói.  
Trong trận pháp khắc trên pho tượng này có một cái gọi là Tụ Nguyện Trận, chỉ cần tế bái một lần, sẽ có thêm chút nguyên lực.  
Dần dần trên pho tượng kia sản sinh một chút tàn hồn có được ý thức.  
- Pho tượng cũng có thể sản sinh ra tàn hồn sao?  
Lỗ Lão Hổ sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.  
- Nếu chỉ là một pho tượng, cho dù Lỗ gia ông tế bái mấy ngàn năm cũng khó ngưng tụ tàn hồn, nhưng có thanh kiếm này thì khác.  
Nguyên lực thành thần quá khó khăn, nếu không tượng Phật ở trong Tự Miếu, mỗi tượng thần đều được nhiều người tế bái như vậy, đã sớm tu thành thần hết rồi.  
Nhưng thanh kiếm trong tay hắn chính là một kiện pháp bảo, cộng thêm trận pháp có trên pho tượng, thời gian lâu dài, pho tượng cũng lây dính một chút linh tính.  
Linh tính cộng thêm nguyên lực, tỷ lệ sinh ra tàn hồn lớn hơn nhiều.  
Thay vì nói là tàn hồn, không bằng nói nguyên niệm.  
- Chẳng trách.  
Lúc này Lỗ Lão Hổ mới thoải mái hơn.  
- Mạc tiên sinh cảm thấy thanh kiếm này thế nào, nếu Mạc tiên sinh thích, tôi sẽ tặng thanh kiếm này cho Mạc tiên sinh.  
Mạc Phàm nhướn mày, xác nhận:  
- Thanh kiếm này vô cùng bất phàm, ông chắc chắn muốn tặng thanh kiếm này cho tôi?  
Thanh kiếm này không phải là pháp khí, là pháp bảo cao hơn pháp khí một cấp bậc.  
Pháp khí chỉ là nguyên liệu bên trên có khắc phù văn, trận pháp, rót linh khí vào là sử dụng được.  
Nhưng pháp bảo do linh vật tạo ra, có được ý thức tự chủ, giống như có được Tụ Linh Đại Trận.  
Không chỉ có uy lực mạnh hơn nhiều, còn có thể tự bảo vệ chủ, tấn công người khác, rất nhiều tác dụng kỳ diệu, không phải pháp khí có thể so sánh được.  
Ở Hoa Hạ một kiện pháp khí có giá trị ngàn vạn, pháp bảo thì càng không phải nói.  
Nếu hắn cầm kiện pháp bảo này, thực lực sẽ tăng lên một chút.  
Nhưng Lỗ Lão Hổ đã tặng Vu Nha cho hắn, ông ta không cần phải tặng pháp bảo này nữa.  
- Nếu Mạc tiên sinh không chê cứ lấy đi, thanh kiếm này để ở Lỗ gia chúng tôi, cũng là lãng phí.  
Lỗ Lão Hổ không do dự nói.  
Thanh kiếm này là Thủ Hộ Chi Kiếm nhà bọn họ, nghe nói là do một vị tổ tiên cao nhân đắc đạo để lại, nói có thể giúp Lỗ gia bọn họ tị tai tị nan.  
Vào thời chiến tranh, có một đội binh lính Nhật quốc xông vào sân Lỗ gia ông ta, giết lung tung vô tội, ông nội ông ta đi đến mật thất này, tam bái chín khấu.  
Thanh kiếm này bay lên trời, mấy trăm tên lính Nhật quốc đầu người hai nơi.  
Chính vì thanh kiếm này có lực chấn nhiếp, Lỗ gia bọn họ mới có địa vị bất động như sơn ở Tấn Châu này, cho dù Hoàng gia ngàn năm thế gia cũng phải kiêng kỵ ba phần.  
Vu Thần Giáo phái người dùng mỹ nhân kế với ông ta, mà không trực tiếp cướp đoạt, hơn phân nửa là vì thanh kiếm này.  
Nhưng thanh kiếm này từ sau lần sử dụng trước, không biết vì sao không thể dùng được nữa.  
Năm ông ta 10 tuổi, một đám hắc y nhân che mặt xông vào biệt thự Lỗ gia bọn họ, vệ sĩ Lỗ gia căn bản không phải đối thủ, cha ông ta mang ông ta tới nơi này tế bái kiếm.  
Tuy cuối cùng đám hắc y nhân bị vệ sĩ Lỗ gia chạy tới hết g iết chết, nhưng thanh kiếm này không có một chút phản ứng.  
Thay vì làm trang trí ở đây, chẳng bằng đưa cho Mạc Phàm tốt hơn.  
Vu Nha kia là quà cảm ơn, thanh kiếm này thứ nhất là bồi thường Mạc Phàm, thứ hai là vé thuyền đi cùng cậu.  
Mạc Phàm ngay cả Vu Thần Giáo đều không để vào mắt, giết người Vu Thần Giáo vẫn trấn định như trước.  
Ông ta có cảm giác, đợi một thời gian nữa, cho dù là Thủ Hộ Chi Kiếm của Lỗ gia bọn họ, cũng không thể đả động Mạc Phàm.  
Mạc Phàm cũng không khách sáo, cất thanh kiếm này đi.  
Trên người hắn vẫn còn Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú, không nên dùng quá nhiều thần thức, có kiện pháp bảo này tương đương có thêm một thần binh lợi khí đối phó Vu Thần Giáo.  
Lỗ Lão Hổ thấy Mạc Phàm nhận lấy thanh kiếm này, nhẹ nhàng thở ra.  
Đám người ra khỏi mật thất, một đêm vô sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.