Thần Y Trọng Sinh

Chương 437:




- Đông Hải, các người không cần phải đi, tôi sẽ mang Vu Nha đến tham gia huyết tế 10 vạn người của Vu Thần Giáo các ông.Giọng nói xa lạ giống như một quả bom to từ trên trời giáng xuống, ném tới thánh địa của Vu Thần Giáo.  
Gần như tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt vô cùng âm trầm, không ít trưởng lão kích động đứng dậy, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.  
Nơi này là thánh địa của Vu Thần Giáo bọn họ, không nói đến bên trong thánh địa bọn họ, người ngoài đến gần mười dặm quanh thánh sơn, đều bị người của bọn họ phát hiện, vậy mà giọng nói này lại trực tiếp xuất hiện trong thánh sơn bọn họ.  
Chuyện lần này hơi lớn rồi, lại có người xuất hiện ở chỗ bọn họ thần không biết quỷ không hay.  
Vu chủ già nua khẽ nâng mí mắt, ánh mắt tràn đầy tang thương nhìn về phía Hà Thi Thi.  
- Vị đại sư kia, đã hàng lâm đ ến thánh địa của Vu Thần Giáo chúng tôi, mong cậu hiện thân để gặp mặt.  
Vu chủ cao giọng nói.  
- Vu chủ, đây, đây là Mạc Phàm Đông Hải đó.  
Sắc mặt Hà Thi Thi trắng bệch, hoảng sợ nói.  
Nửa tiếng trước, cô ta còn đang nói chuyện với Mạc Phàm, sao cô ta có thể không nghe ra giọng của Mạc Phàm.  
Nhưng không phải Mạc Phàm đang ở Lỗ gia Tấn Châu sao, vì sao giọng nói lại xuất hiện ở thánh địa bọn họ?  
- Cái gì, là Mạc Phàm sao?  
“Bùm…” Vẻ mặt mọi người ngẩn ra, một đám người tôi nhìn ông ông nhìn tôi, vẻ mặt rất khó coi, hoàn toàn không biết nên nói gì.  
Lúc trước còn có người cảm thấy chắc chắn sau lưng Mạc Phàm có người giúp đỡ, đám trưởng lão nói muốn trả thù Mạc Phàm không nói nên lời.  
Cho dù lái máy bay, cũng không có biện pháp đi từ Tấn Châu đến Vu Thần Giáo nhanh như thế.  
- Đây là truyền âm trong truyền thuyết sao?  
Lúc này bên ngoài biệt thự Lỗ gia của Lỗ Lão Hổ, Mạc Phàm hơi nhếch miệng.  
- Xem như là vậy.  
Giọng nói của hắn vừa vang lên, chỗ mi tâm Hà Thi Thi, một ấn ký phát sáng, bay từ trên người Hà Thi Thi ra, trôi nổi trên đỉnh đầu Hà Thi Thi.  
Ấn ký này vừa xuất hiện, trong sơn động lại khiếp sợ lần nữa.  
Hà Thi Thi mở to mắt, nhìn ấn ký bay từ người cô ta ra với vẻ khó tin.  
Thân thể cô ta ở bên kia đã bị Mạc Phàm thiêu thành tro tàn, vậy mà Mạc Phàm có thể theo đến đây.  
- Vu chủ, các vị trưởng lão, thứ này không phải tôi mang vào.  
- Thi Thi, chuyện này không trách cô, quả thật cô không phải là đối thủ của tiểu tử này.  
Một lão phu nhân lạnh lùng nói.  
Đây là bùa truyền âm, nếu bám vào người Hà Thi Thi, hơn phân nửa là thông qua huyết mạch truyền tống đến.  
Nhìn thì rất đơn giản, nhưng ở đây không có trên ba người làm được chuyện này, cho dù Hà Thi Thi phát hiện ra cũng không cản được.  
Còn trẻ tuổi đã có thực lực cỡ này, thủ đoạn như vậy, đúng là lợi hại.  
- Tiểu tử, cậu không cho Vu Thần Giáo chúng tôi đến Đông Hải, chúng tôi liền không không đến Đông Hải, cậu nghĩ rằng Vu Thần Giáo chúng tôi là quả hồng mềm, để mặc cậu nắm bóp sao?  
Đại trưởng lão có đeo một sợi lông vũ trên đầu, đi từ trên bậc thang xuống chỗ Hà Thi Thi, tức giận nói.  
Cho dù tiểu tử này có thể tạo ra bùa truyền âm, truyền âm ngàn dặm thì sao?  
Có thể ngăn bọn họ đến Đông Hải rồi nói sau, nếu không thì đợi nhặt xác người nhà đi.  
- Nói cho cậu biết, tiểu tử, chúng tôi không chỉ muốn cậu nhà tan cửa nát, còn đoạt Vu Nha trong tay cậu, khiến cậu sống trong hối hận cả đời.  
Nhị trưởng lão, một người phụ nữ rất khinh thường Mạc Phàm, vô cùng tự tin nói.  
Hai người cùng bước xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Hà Thi Thi.  
Đại trưởng lão cầm lông chim trên đỉnh đầu vẽ lên không trung, chữ viết nguệch ngoạc xuất hiện trong không trung.  
Nhị trưởng lão thì niệm thần chú, một huyết khí như ác quỷ nhanh chóng thành hình.  
Nếu Mạc Phàm dám truyền âm đ ến thánh địa bọn họ thị uy, có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng nên để Mạc Phàm nếm thử chỗ đáng sợ của Vu Thần Giáo bọn họ.  
- Vậy tôi nói cho các người biết, thành phố Đông Hải, hai người đừng mơ tới đó được.  
Bên ngoài biệt thự Lỗ gia, trong mắt Mạc Phàm lóe sáng hàn quang, cười mỉa nói.  
- Hai người chúng tôi không đến đó được sao?  
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão cười, đừng nói là nơi nhỏ bé như Đông Hải, cho dù là thủ đô trái tim của Hoa Hạ này, bọn họ cũng từng hạ Hàng Đầu Thuật, ai có thể ngăn được bọn họ.  
- Mạc Phàm, chúng tôi muốn đi thì đi, cậu ngăn cản chúng tôi thế nào đây?  
Đại trưởng lão vẽ liên tục lên không trung, cười đắc ý nói.  
- Ngăn cản hai người sao?  
Mạc Phàm lắc đầu cười, ánh mắt phát lạnh:  
- Hai người phế vật mà cũng cần tôi ngăn cản, bây giờ hai người có thể đi chết đi.  
Lời này vừa vang lên, ấn ký xuất hiện trên đỉnh đầu Hà Thi Thi nhoáng lên một cái, hai ngọn lửa màu trắng bay ra, chỉ trong chớp mắt đã bay đến trước mặt đại trưởng lão và nhị trưởng lão.  
Hai người cười khinh thường, liếc mắt nhìn hai ngọn lửa này một cái, hai người há to miệng, dùng lực hút, hai ngọn lửa kia bay về phía miệng mỗi người.  
- Tiểu tử, lửa là do đại thần Toại Nhân của vu tộc chúng tôi phát hiện, cậu thực sự nghĩ rằng ngọn lửa này có tác dụng với Vu Thần Giáo chúng tôi sao, cậu xem chúng tôi ăn ngọn lửa của cậu này.  
Sắc mặt Hà Thi Thi và vu chủ trên đài cao thay đổi, vội vàng quát lên:  
- Đó là tiên hỏa, không thể chạm vào.  
Tiên hỏa?  
Hai từ này vang lên, mọi người đều khiếp sợ.  
Ở đây đều là cấp cao của Vu Thần Giáo, sao có thể không biết tiên hỏa là gì.  
Loại hỏa này cho dù là vu chủ bọn họ, dính phải một chút cũng sẽ bị thiêu thành tro tàn, vậy mà hai người muốn nuốt ngọn lửa này vào?  
Lời này vừa nói ra miệng, ngọn lửa đã chui vào trong miệng hai người, sắc mặt nhị trưởng lão bắt đầu thay đổi, mặt xám như tro tàn.  
Bọn họ định nuốt ngọn lửa của Mạc Phàm, đè ép nhuệ khí của cậu ta, không ngờ lại nuốt tiên hỏa.  
“A…” Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền từ miệng hai người ra.  
Ngọn lửa màu trắng chui qua tai mắt mũi miệng hai người ra, càng cháy càng mạnh.  
Vu chủ và mấy trưởng lão vội vàng thi pháp, nhưng pháp thuật rơi xuống ngọn lửa màu trắng, như trâu đất xuống biển, căn bản không có tác dụng.  
Không lâu sau, đại trưởng lão và nhị trưởng lão hóa thành hỏa nhân, ở thánh địa Vu Thần Giáo, bị thiêu thành tro tàn dưới mí mắt của đám người Vu Thần Giáo.  
Trong mắt đám người có khiếp sợ, có phẫn nộ, cũng có sợ hãi.  
Bọn họ từng thấy không ít người bị thiêu sống, nhưng mấy ngàn năm nay không có trưởng lão bị chết cháy ở thánh địa Vu Thần Giáo bọn họ, chết cháy đều là những người đắc tội Vu Thần Giáo.  
Nhưng hai ngọn lửa lần này, giống như hai cái tát tát mạnh vào mặt Vu Thần Giáo.  
- Tiểu tử, cậu quá càn rỡ, ngày mai bản trưởng lão sẽ đến Đông Hải, diệt cả nhà cậu.  
Một trưởng lão vẻ mặt âm u tức giận nói.  
- Các người ai cũng không diệt được, muốn tự tìm đường chết các người cứ tới, tôi sẽ ở Đông Hải đợi các người, nếu các người không dám, tôi sẽ đi tìm các người, cứ vậy đi, cảm ơn Hà cô nương mang tôi đến thánh địa, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Hắn vừa mới nói xong, ấn ký trên đỉnh đầu Hà Thi Thi lay động, như nến trong gió.  
Một lát sau, ngọn lửa tắt đi, giọng nói của Mạc Phàm biến mất khỏi sơn động.  
Trong sơn động, một đám người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng mọi người nhìn về phía vu chủ trên chủ tọa.  
- Vu chủ, chúng ta phải làm gì tiểu tử này bây giờ, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều đã chết, có cần phái người đến thành phố Đông Hải nữa không?  
Ánh mắt vu chủ tràn đầy tang thương nhìn thoáng qua đại trưởng lão và nhị trưởng lão biến thành tro tàn, hàn quang lóe lên.  
Lúc này ông ta mới mở đôi môi khô quắt, nói mấy chữ.  
- Phái, nhất định phải phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.