Thần Y Trọng Sinh

Chương 43:




Cực âm chi thể tương đương như một tụ âm trận, thân thể người phụ nữ xinh đẹp này như một pháp bảo chứa đựng linh khí.   
Mặt ngoài nhìn người phụ nữ này hơn hai mươi tuổi, nhưng tuổi thật không thể thoát khỏi pháp nhãn của hắn, không phải 35 thì là 36.   
Chuyện này có ý nghĩa, trong cơ thể người phụ nữ xinh đẹp cất giấu cực âm chi khí 30 năm.   
Những linh khí thuộc tính âm là bệnh đối với người phụ nữ xinh đẹp, nhưng tương đương với 300 viên Trúc Cơ đan đối với hắn.   
Có nhiều linh khí như vậy, không dùng bao lâu hắn có thể tiến đến Trúc Cơ.   
Bận rộn một ngày, không có đủ nguyên liệu tạo ra Trúc Cơ đan, cũng không lấy được pháp khí, không ngờ lại gặp được một cực âm chi thể ở đây, có thể nói là trời giúp hắn rồi.   
- Biện pháp, đâu chỉ có một?   
Mạc Phàm cười tự tin nói.   
Cho dù hắn không tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, cũng có biện pháp kéo cực âm chi khí trong cơ thể người phụ nữ xinh đẹp ra.   
- Tiểu ca ca nhanh chữa bệnh cho mẹ em đi.   
Tiểu Ngọc lắc lắc góc áo của Mạc Phàm cầu xin.   
Khi mẹ phát bệnh rất đau đớn, cô luôn để ở trong lòng, không dễ dàng gì mới tìm được người chữa bệnh cho mẹ, sốt ruột cũng là bình thường.   
- Tiểu Ngọc, khụ…   
Người phụ nữ xinh đẹp tức giận liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc một cái, che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt càng ngày càng trắng xanh.   
- Nếu tiểu thần y có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, mong tiểu thần y vui lòng ra tay cứu giúp, bây giờ Bạch Vô Song tôi không có gì báo đáp, nhưng cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn cứu mạng của cậu.   
Người phụ nữ xinh đẹp nhanh chóng cúi người nói, cho dù thân thể không thoải mái, vẫn câu cú rõ ràng không loạn như trước, không quên cấp bậc lễ nghĩa.   
Cô không biết Tiểu Ngọc đưa ngọc cho Mạc Phàm, thân thể cô cô tự mình hiểu rõ nhất, nếu lại không có biện pháp, chỉ sợ không được mấy tháng sẽ đi đời nhà ma.   
Cô không quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng Tiểu Ngọc còn nhỏ như vậy, cô thật sự không nỡ chưa nhìn thấy con kết hôn mà cô đã rời đi.   
Sớm biết như vậy, lúc trước sẽ không…   
Nhưng gặp được người thanh niên này, cô cảm thấy mình giống như được cứu rồi.   
Trên người người thanh niên này có khí phách vô cùng đặc biệt, giống như có thể kéo khí lạnh trên người cô, làm cô có kích động muốn tới gần hơn.   
Mạc Phàm nhíu mày, đánh giá dáng người lung linh và gương mặt xinh đẹp như nữ thần lạnh lùng của mẹ Tiểu Ngọc, trong mắt hiện lên chút khác thường.   
- Bạch Vô Song, cũng họ Bạch sao?   
Luận về tư sắc hay là khí chất, Tiểu Ngọc và mẹ của cô đều không giống người nghèo bình thường.   
Sao người bình thường có thể có được pháp khí la bàn, cùng với pháp khí ngọc bội kia?   
Sẽ không khéo như vậy chứ?   
Ý niệm này vừa lóe lên, chắc chắn hắn sẽ cứu rồi.   
Đối với mẹ Tiểu Ngọc mà nói là ơn cứu mạng, với hắn mà nói cũng là cơ hội đến Trúc Cơ, nhất cử lưỡng tiện, cho dù không có miếng ngọc bội kia hắn cũng sẽ ra tay.   
Hắn vừa định mở miệng đồng ý, một người phụ nữ béo như heo, khóe miệng còn có một nốt ruồi mỹ nhân đi từ container bên cạnh đến, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, chanh chua nói:   
- Bây giờ cô đã thành cái dạng này, lấy cái gì báo đáp, thân thể hay là dùng miệng? Tôi thấy cô nên ở với tên ‘tiểu bạch kiểm’ này luôn đi, để cậu ta chữa khỏi bệnh cho cô.   
Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn bà béo một cái.   
Bà béo bôi một lớp son đỏ tươi lên trên môi dày, biến thành khuôn mặt máu chảy đầm đìa như mới ăn tươi nuốt sống đứa bé nhà ai không nghe lời vậy.   
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn bôi mấy tầng phấn lót không đều, chỗ thì hồng chỗ thì vàng, nhìn rất kinh khủng.   
Trên đôi mắt tam giác đeo lông mi giả như thiếu nữ, chớp mắt làm người ta ghê tởm chết không đền mạng.   
Thân thể to như hồ lô, đi đường đều rung lên, lại cứ thích mặc váy thấp ngực lộ đầy thịt, giống như gói thịt kho tàu đóng gói ở quán ven đường hay bán, vừa béo lại ngấy.   
Người xấu như vậy thì thôi đi, còn tới tác quái.   
Mẹ Tiểu Ngọc nghe bà béo nói vậy, gương mặt trắng xanh đỏ bừng vì tức giận.   
- Đại tỷ chủ cho thuê nhà, chị đừng nói linh tinh, tiểu huynh đệ này là thầy thuốc chữa bệnh cho tôi, chúng tôi chỉ mới quen một ngày, không phải quan hệ như chị nghĩ.   
- Mới quen một ngày đã làm trâu làm ngựa, còn nói không phải quan hệ đó, nói không chừng bây giờ nói không có quan hệ, lát nữa sẽ lên giường quan hệ nam nữ bừa bãi, tôi còn không biết chuyện bẩn thỉu của các người sao.   
Bà béo gây sự nói.   
Khi nói chuyện không chỉ nước miếng bay tán loạn đầy trời, miệng còn rất thối.   
- Chị!   
Thân thể mẹ Tiểu Ngọc vốn suy yếu, lại bị bà béo nhục nhã, lần này tức đến mức không còn sức lực nói chuyện.   
- Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, nhanh giao tiền thuê nhà ra đây, không giao tiền thuê nhà thì hôm nay cút khỏi đây đi.   
Bà béo liếc mẹ Tiểu Ngọc một cái, nói rất vô tình.   
Tiểu Ngọc thấy mẹ bị bà béo làm tức giận đến mức bắt đầu không thoải mái, vội vàng đỡ mẹ, trừng mắt với bà béo:   
- Tiền thuê nhà của chúng tôi giao vào cuối tháng, cho dù không giao tiền thuê nhà cũng ở được đến cuối tháng, dựa vào cái gì bắt chúng tôi chuyển hôm nay?   
- Ô, tiểu nha đầu còn chưa phát dục đi, đi học cãi nhau với người lớn à, nói cho cô biết, nhà của bà đây nên do bà đây quyết định, các người không cút đi, tôi tìm người cút giúp các người.   
Bà béo vô cùng hung hãn, nhưng ngay sau đó chớp chớp mắt, cười tít mắt nói:   
- Thực ra không chuyển đi cũng được, chỉ cần mẹ cô đồng ý với yêu cầu của Vương đại sư, đến đạo quán của Vương đại sư làm đạo cô vài ngày, sau này muốn ở bao lâu thì có thể ở bấy lâu, nói không chừng Vương đại sư cao hứng liền chữa khỏi bệnh của mẹ cô.   
Mẹ Tiểu Ngọc nghe thấy mấy chữ Vương đại sư, kiên quyết nói:   
- Chị đừng mơ, cho dù tôi chết cũng sẽ không đi vào trong đó.   
Bà béo thấy mẹ Tiểu Ngọc ngoan cố như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:   
- Đều đã thành như vậy còn giả trang thanh cao, bà đây cũng là tốt bụng, mới giới thiệu cô cho Vương đại sư, Vương đại sư nhìn trúng cô cũng là phúc phận của cô, cô đã không biết điều như vậy, thì đừng trách tôi vô tình, lập tức cút ra ngoài cho tôi.   
- Bọn họ chuyển đi cũng được, trả nửa tháng tiền thuê nhà trước đã.   
Đôi mắt Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm bà béo nói.   
- Ở đâu ra tên nhóc này vậy, cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi?   
Bà béo thấy Mạc Phàm xen mồm vào, lập tức dời mắt sang nhìn Mạc Phàm:   
- Tên nhóc cậu chưa đủ lông đủ cánh đã bắt đầu giả làm giang hồ bịt bợm rồi, tới thông đồng với quả phụ chết chồng, cẩn thận sau này cậu sinh con không có lỗ đít, cưới bà xã thì bà xã ngoại tình với lão hàng xóm bên cạnh, nơi này là địa bàn của bà đây, bà đây muốn bọn họ cút bọn họ phải cút, bà đây muốn không trả tiền thuê nhà thì không trả, cậu có thể làm gì được tôi, tiểu hổ lốn.   
Bà béo mở miệng liền phun như súng liên thanh, nói không ngừng.   
- Bà có thể mắng tôi, nhưng không được phép mắng tiểu ca ca như vậy, anh ấy không có hư hỏng như thế.   
Tiểu Ngọc vừa vỗ lưng mẹ vừa phản bác giúp Mạc Phàm.   
- Tôi cứ thích mắng đấy, nhóc con, cô nên quản cô và người mẹ nửa sống nửa chết của mình ấy.   
Bà béo hùng hùng hổ hổ nói.   
- Câm miệng!   
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên ánh sáng lạnh.   
Vẻ mặt bà béo hơi khiếp sợ, trong mắt hiện lên chút sợ hãi, dâng đầy lên.   
- Ôi a, tiểu hổ lốn, cậu còn muốn đánh người thật sao, cậu có gì ghê gớm chứ, nói cho cậu biết đây là đất của bà đây, bà đây là Thiên Vương lão tử, có bản lĩnh cậu đánh bà đây thử xem, cậu thử xem, tôi cho cậu lá gan đó, xem cậu có dám không…   
Bà ta còn chưa nói xong, Mạc Phàm nhấc chân lên, không chút lưu tình đá vào bụng bà ta.   
Bà béo nặng hơn trăm cân bay ra ngoài, đập mạnh vào container khác, “Rầm” một tiếng rơi xuống đất, ôm bụng không ngừng kêu rên.   
Tiểu Ngọc khá bình tĩnh, mẹ Tiểu Ngọc thì ngây dại, vẻ mặt nhìn Mạc Phàm thay đổi.   
- Vào nhà đi, bây giờ có thể chữa bệnh rồi.   
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.