Thần Y Trọng Sinh

Chương 420:




Mạc Phàm vừa mới nói xong, một đám người bao gồm cả người đàn ông béo kia, bất luận nam nữ già trẻ đều quỳ trước mặt Mạc Phàm, như quân bài Domino, không ít người ch ảy nước mắt.  
- Cảm ơn Mạc đại sư cứu Khương thị nhất mạch chúng tôi.  
- Cảm ơn cậu, Mạc đại sư!  
…  
Âm thanh bi thương vang vọng giữa núi rừng, giống như cảm xúc tích lũy ngàn năm bùng phát vào lúc này.  
Chim trong núi rừng cũng không còn kêu nữa, chỉ còn âm thanh khóc lóc than thở của Khương gia.  
Tiểu hồ ly đứng trên vai Mạc Phàm, hai cái tai nhọn hoắt dựng thẳng, trong mắt tràn đầy vẻ mơ màng.  
Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc sửng sốt, nhìn những người Khương gia này, trên mặt tràn đầy thương hại.  
Đường đường là Khương gia thượng cổ, hậu nhân của Thần Nông, lại bị một đám thổ phỉ nô dịch ngàn năm.  
Toàn là đối tượng để Hoàng gia tiết dục, phát ti3t lửa giận, chuột trắng nhỏ thí nghiệm dược liệu và hạ cổ, loại bi thương và tuyệt vọng này không phải người thường có thể cảm nhận được.  
Đừng nói ngàn năm, vài chục năm đã không chịu nổi.  
Mạc Phàm nhíu mày, khoát tay với những người này.  
- Đều đứng dậy cả đi, các người đã được tự do, không còn Hoàng gia nữa, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó đi.  
Hắn dứt lời rất lâu, mới có người lau lệ lục tục đứng dậy.  
Tên béo được Mạc Phàm cứu lúc trước đi đến bên cạnh Mạc Phàm, lấy ra một hộp đá dài hơn một mét, cung kính đưa cho Mạc Phàm.  
- Mạc đại sư, không có gì báo đáp đại ân đại đức này, Khương gia chúng tôi có chút tâm ý, mong cậu nhận lấy.  
Mạc Phàm mở hộp ra nhìn thoáng qua, bên trong là một ngọc kiếm dài một mét, toàn thân màu xanh lá đậm, Vô Phong, hình vẽ phía trên tự tạo thành bách thảo.  
Hình như ngọc kiếm này lâu đời rồi, thân kiếm theo phong cách cổ xưa, rất nặng, lộ ra tang thương nồng đậm.  
Trong mắt hắn hiện lên lam quang, nhìn về phía ngọc kiếm, lông mày hắn lập tức nhíu lại, lộ ra vẻ bất ngờ.  
Vậy mà “Thần Giám” của hắn không thể nhìn thấu ngọc kiếm này?  
Hắn sử dụng thần thông này không ít lần, có rất ít thứ không thể nhìn thấu được.  
Hắn lại nhìn thoáng qua, kết quả vẫn giống như trước, trước mắt là một vùng khí hỗn độn màu lục mờ mịt, không nhìn thấy gì.  
Hắn cầm lấy ngọc kiếm, linh khí rót vào bên trong, linh khí bị hấp thu, ngọc kiếm lại không có một chút phản ứng, nếu là pháp khí tuyệt đối sẽ không giống vậy.  
- Ngọc kiếm này có tên là gì?  
Mạc Phàm hỏi.  
Tên béo thấy Mạc Phàm cảm thấy hứng thú với ngọc kiếm này, trên khuôn mặt mũm mĩm hiện lên vui mừng.  
- Mạc đại sư, kiếm này là vật tổ truyền của Khương gia chúng tôi, tên là Thần Nông Xích, còn có tên khác là Vô Phong Kiếm.  
- Thần Nông Xích, Vô Phong Kiếm?  
Mạc Phàm suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu như cũ.  
Thanh kiếm này ngay cả hắn cũng không thể phân biệt được, rất có khả năng phẩm cấp rất cao.  
Nhưng hắn ở Tu Chân giới 500 năm, chưa từng nghe nói qua hay nhìn thấy trong sách cổ binh khí như vậy.  
- Anh chắc chắn muốn tặng cái này cho tôi sao, tôi diệt Hoàng gia là xuất phát từ tư tâm, rất có khả năng thanh kiếm này vô cùng trân quý, thậm chí còn mang đến một phần cơ duyên cho Khương gia các anh, anh nguyện ý tặng thứ trân quý như vậy cho tôi sao?  
Mạc Phàm xác nhận.  
Tên béo liếc mắt nhìn những lão giả khác như trưng cầu ý kiến, những người đó đều gật đầu.  
- Vô Phong Kiếm này trân quý đến mấy, cũng không trân quý bằng ân tình của Mạc đại sư đối với Khương gia, hơn nữa nghe nói Vô Phong Kiếm này là kiếm chữa bệnh cứu người, nhưng hơn một ngàn năm trước Khương gia chúng tôi đã bị mất phương pháp sử dụng, ở Khương gia chúng tôi sẽ khiến nó mai một đi, Mạc đại sư cũng là bác sĩ, nếu cậu không ngại, mong cậu nhận lấy Vô Phong Kiếm, hi vọng một ngày nào đó kiếm này ở trong tay Mạc đại sư sẽ rực rỡ như xưa.  
Tên béo nói rất chân thành.  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, kiếm chữa bệnh cứu người sao?  
Chuyện này không hiếm lạ gì với hắn, Thần Nông Tông bọn họ không thiếu pháp bảo chữa bệnh cứu người.  
Trong tay Vô Cực Đạo Nhân sư phụ hắn là Mộc Xích không khác Vô Phong này là mấy, do Thủ Huyền Hoàng Mẫu tạo ra, trải qua ngàn vạn trận pháp tế luyện ngàn năm, thiên độc vạn bệnh, một thước đủ chết.  
Nhưng hắn không lập tức nhận lấy ngọc kiếm này, mà lấy chín khối ngọc bội từ trong nhẫn ra.  
Hắn ném ngọc bội lên không trung, hai tay nhanh chóng nhảy múa, trận pháp một cái lại một cái đánh vào bên trong.  
Chỉ trong phút chốc, tất cả ngọc bội sáng lên rồi rơi vào trong tay Mạc Phàm.  
- Đây là sơn phù ngọn núi này, phần lớn sách thuốc và đồ trân quý của Hoàng gia đều còn ở trong, nếu Hoàng gia cướp từ tay Khương gia các anh, tôi trả lại cho mọi người, mọi người có thể tiếp tục sống ở trong đây, học tập y đạo của Khương gia mọi người, rạng danh đông y trong ngoài, cũng có thể làm chuyện xấu ngàn năm như Hoàng gia, nhưng để tôi phát hiện là cái sau, tôi sẽ là người đầu tiên diệt các người.  
Mạc Phàm đưa ngọc bội cho tên béo này, nghiêm túc nói.  
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tài nguyên Hoàng gia cũng như vậy, có thể khiến một đám người biến tốt, cũng có khả năng trở nên tệ hơn.  
ố ổ ấ ếVẻ mặt tên béo và một đám người Khương gia sửng sốt, tuy trước đây núi này là tổ địa của Khương gia, nhưng bọn họ không định lấy lại, dù sao cũng là Mạc Phàm giết người Hoàng gia, núi này là của Mạc Phàm.  
Vậy mà Mạc Phàm đưa núi này cho Khương gia bọn họ, chuyện này làm bọn họ có cảm giác đột nhiên hạnh phúc tới.  
Ngàn năm nay đều chưa từng được hạnh phúc, lập tức tới hết trong ngày này.  
- Mạc đại sư yên tâm, Khương gia chúng tôi nhất định sẽ lấy trị bệnh cứu người làm đạo, lấy tế thế làm hoài, nếu có nửa chút tà niệm, sẽ khiến con cháu đời đời Khương gia chúng tôi chết không có chỗ chôn.  
Tên béo dựng thẳng hai ngón tay lên thề, kích động đến ch ảy nước mắt, chân thành nói.  
Mạc Phàm nhìn lướt qua thệ ấn lôi điện trên mi tâm tên béo, đưa ngọc bội cho anh ta, nhận lấy ngọc kiếm trong tay anh ta.  
- Tôi sẽ nhận Vô Phong Kiếm này, các anh có thể phái một đứa bé trung hậu thành thật đến Mạc gia Đông Hải tìm tôi, tôi sẽ truyền cho cậu bé y thuật đạo pháp, các anh chuẩn bị một chút đi.  
Rất có khả năng Vô Phong Kiếm này là thứ có phẩm cấp rất cao, vậy mà Khương gia có thể từ bỏ đưa cho hắn, tất nhiên hắn sẽ không nợ nhân tình của Khương gia.  
Nếu đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, đưa cho Khương gia một phần cơ duyên thì sao chứ?  
Nếu không có hắn ở đây, Khương gia được nhiều thứ như vậy, tuyệt đối không phải cơ duyên, mà là một tai nạn, dùng không được bao lâu sẽ bị người ta cướp đoạt mất.  
Dù sao đồ trân quý ngàn năm của Hoàng gia, có không ít người đỏ mắt, mà Khương gia còn chưa có thực lực có được những thứ này.  
Vô Phong Kiếm này đáng để hắn đưa phần cơ duyên này cho Khương gia.  
- Chuyện này…  
Một đám người Khương gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, còn cảm thấy như đang ở trong mơ.  
Mộng đẹp ngàn năm trước đó còn chưa tỉnh lại, sau đó lại tới một chuyện nữa, cảm giác này thật sự không chân thực lắm.  
Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi mà diệt được Hoàng gia, thực lực không thể nghi ngờ.  
Nếu như Khương gia bọn họ có người bái môn hạ của Mạc Phàm, không chỉ có thêm chỗ dựa vững chắc, tiền đồ sau này cũng không thể đo được.  
- Thế nào, không muốn à?  
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.  
- Nguyện ý, nguyện ý, chúng tôi lập tức chuẩn bị.  
Vẻ mặt tên béo khó mà tin, vội vàng kích động nói.  
- Đừng sốt ruột, gần đây tôi sẽ không về Đông Hải, các anh cứ lựa chọn người tốt nhất đưa tới Mạc gia Đông Hải, cầm ngọc bài này sẽ có người mang các anh vào Mạc gia.  
Mạc Phàm lấy một ngọc bài từ trong nhẫn ra, đưa cho tên béo này.  
Tên béo này giống như đạt được một trân bảo hiếm có, hai tay không ngừng run rẩy, cất đi cẩn thận.  
- Tôi còn chút chuyện phải làm, anh sắp xếp cho người nhà anh trước đi.  
Mạc Phàm nói.  
Hiện giờ hắn cần phải nhanh chóng tìm bốn thứ còn lại giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú, không thể ở đây lâu.  
- Mạc đại sư, cậu đợi một chút.  
Tên béo thấy Mạc Phàm muốn đi, vội vàng nói.  
- Anh còn chuyện gì sao?  
Mạc Phàm khẽ nhíu mày hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.