Thần Y Trọng Sinh

Chương 416:




Lúc này, trong văn phòng bác sĩ chủ trị ở một bệnh viện của Tấn Châu Hoa Bắc.  
Một người đàn ông đeo mắt kính mặc áo dài trắng, vẻ mặt tương đối lịch sự ngồi trên ghế mát xa bằng da.  
Ngồi đối diện anh ta là một mỹ phụ gần 30 tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng, bên trong là áo ngực cũng màu trắng, phía dưới là quần đùi.  
Hai chân tuyết trắng mượt mà của mỹ phụ khép chặt lại, hai tay cầm một cái túi để trên đùi, vẻ mặt khẩn trương.  
- Bác sĩ Hoàng, anh tìm tôi có chuyện gì?  
Mỹ phụ lo lắng hỏi.  
- Cũng không có chuyện gì, là về vấn đề chữa trị kế tiếp của ông xã cô, cô uống ngụm nước trước, thả lỏng người, rồi tôi sẽ nói với cô.  
Bác sĩ họ Hoàng nheo mắt đánh giá mỹ phụ, cười dâm nói.  
- Không phải ông xã tôi chữa khỏi rồi sao?  
Mỹ phụ nhíu mày, trên khuôn mặt lo lắng có thêm vài phần kích động, nhìn thấy biểu cảm của bác sĩ họ Hoàng, cô vẫn cầm ly nước lên uống một ngụm.  
Bác sĩ họ Hoàng thấy mỹ phụ uống một ngụm, trong mắt lộ ra chút vui mừng không dễ phát hiện.  
- Tôi chữa khỏi cho ông xã cô, cứu ông xã cô một mạng, cô chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào?  
Vẻ mặt mỹ phụ khẽ đổi, bỗng nhiên có dự cảm không tốt, vẫn cảm kích nói:  
- Tôi nên cảm ơn anh, tôi mời bác sĩ Hoàng một bữa cơm nhé?  
Sắc mặt bác sĩ họ Hoàng trầm xuống, trên mặt xuất hiện chút sắc lạnh.  
- Chỉ mời một bữa cơm đơn giản như vậy? Bệnh của ông xã cô may mắn gặp tôi, nếu là bác sĩ khác chắc chắn không cứu được, hơn nữa tiền thuốc của ông xã cô bệnh viện luôn thúc giục, đều là tôi gánh giúp hai người, bữa cơm cô mời tôi thì thôi, có phải cô cảm thấy tôi không có cơm ăn hay không?  
- Không phải, cảm ơn bác sĩ Hoàng đã cứu ông xã tôi, tiền nằm viện tôi sẽ nhanh chóng trả lại, đây là một chút tâm ý, mong bác sĩ Hoàng nhận lấy.  
Mỹ phụ lấy ra một bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đặt lên bàn, đẩy về phía bác sĩ họ Hoàng.  
Bác sĩ họ Hoàng nhìn lướt qua bao lì xì với vẻ khinh thường, bác sĩ Hoàng gia bọn họ thiếu chút tiền ấy sao?  
- Lưu phu nhân, bệnh viện chúng tôi có quy tắc, không thể nhận tiền lì xì của người nhà người bệnh, cô muốn tôi phạmsai lầm sao.  
- Bác sĩ Hoàng, vậy anh muốn thế nào?  
Mỹ phụ nhíu mày, trong đôi mắt lóe sáng, hỏi.  
- Thế nào sao?  
Bác sĩ họ Hoàng đứng dậy, trên mặt là nụ cười dâm đãng, một tay vươn về phía cằm mỹ phụ.  
- Tôi thấy như vầy, cho dù ông xã cô chữa khỏi, sau này phương diện kia cũng không được, tôi thấy cô cũng có vài phần tư sắc, dùng thân thể cô cảm ơn tôi là được, chỉ cần cô chịu làm tình nhân của tôi, tiền thuốc men của ông xã cô không cần các cô hoàn trả, thế nào? Ông xã cô là kẻ nghèo hèn, cô đi theo anh ta chỉ có thể chịu khổ.  
Bác sĩ họ Hoàng cười tít mắt nói.  
Anh ta liếc mắt nhìn mỹ phụ này thấy không có gì nổi bật, cũng không trang điểm, nhưng bất luận là dáng người hay khuôn mặt còn có chút khí chất, hơn phu nhân nổi danh, người mẫu ở Tấn Châu nhiều.  
Mỹ phụ như vậy nếu không bắt, đúng là có lỗi với y thuật của mình.  
- Cái gì?  
Mỹ phụ mở to mắt, sắc mặt đỏ bừng và bối rối.  
Trước khi cô đến nghe những người khác nói với cô, phải cẩn thận bác sĩ Hoàng này, cô không ngờ sẽ là như vậy.  
- Bác sĩ Hoàng, cảm ơn anh đã chửa khỏi cho ông xã tôi, chi phí chữa bệnh tôi sẽ mau chóng trả lại, tôi đi trước.  
Mỹ phụ tránh tay bác sĩ Hoàng, cầm lấy túi muốn rời đi.- Cô đi đi, cô đi thử xem.  
Bác sĩ họ Hoàng cười tít mắt nói, như đang nhìn con mồi.  
Mỹ phụ mới đứng dậy, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân nóng lên, tứ chi như nhũn ra, cả người mềm nhũn trên ghế.  
Trong chớp mắt mồ hôi làm ướt đẫm áo trắng của cô, dán sát vào làn da khiến cô không khác gì không mặc đồ.  
- Ha ha, trúng Ngũ Hương Nhuyễn Cốt Tán của Hoàng gia chúng tôi, còn muốn đi, đợi tôi chơi đủ thì đi.  
Bác sĩ họ Hoàng cười âm hiểm, một tay vươn về phía bộ ngực cao ngất của mỹ phụ.  
“Xoẹt!” Quần áo của mỹ phụ bị xé rách một cách dễ dàng, lộ ra áo lót màu trắng và bộ ngực cao ngất…  
- Đừng mà, đừng mà…  
Trong mắt mỹ phụ tràn đầy khuất nhục và phẫn nộ, cô muốn phản kháng, nhưng căn bản không thể nâng nổi tay lên.  
Trong mắt bác sĩ họ Hoàng tràn đầy nóng bỏng, giống như đang nhìn thấy bảo bối cực phẩm, muốn nhào lên.  
Chỗ mi tâm, ấn ký ngọn lửa sáng lên, ngọn lửamàu đỏ yêu dị phun ra từ tai mắt mũi miệng anh ta.  
“A a…” Tiếng gào thét vô cùng thống khổ phát ra từ miệng anh ta.  
Đôi mắt mỹ phụ mở to, nhìn một màn trước mắt với vẻ khó tin, mãi mà không phản ứng kịp.  
…  
Dưới chân núi tổ địa Hoàng gia, trong đình hóng mát trên hồ.  
“Loảng xoảng!” Một đứa bé 11, 12 tuổi không cẩn thận ngã xuống đất, chén đ ĩa trong tay vỡ nát.  
- Sao lại thế này, không có mắt à.  
Một đệ tử Hoàng gia đi tới diễu võ dương oai.  
“Bốp!” Một cây roi quất mạnh vào người đứa nhỏ này, trên người đứa bé lập tức có thêm vết máu.  
Vẻ mặt một người phụ nữ mặc sườn xám hoa xanh thay đổi, vội vàng chạy tới ôm lấy đứa bé kia, ánh mắt lạnh lùng trừng đệ tử Hoàng gia kia.  
- Nhìn cái gì, thế nào, người Khương gia các cô còn muốn phản kháng à, cô phản kháng thử xem, hôm nay lão tử sẽ đè cô ngay trước mặt đứa bé, xem ai có thể cứu hai người, ai có thể trả thù Hoàng gia tôi.  
Đệ tử Hoàng gia kiêu ngạo nói.  
Anh ta ôm lấy người phụ nữ mặc sườn xám hoa xanh, để cô sang một bên, bắt đầu c ởi quần áo mình.  
Ánh mắt oán hận, phẫn nộ xung quanh đều nhìn về phía đệ tử Hoàng gia này.  
Đệ tử Hoàng gia không thèm quan tâm, một đám nô lệ có thể làm gì?  
Anh ta vừa định cởi dây thắt lưng, liền cảm thấy lông mày nóng lên.  
- A, mắt tôi…  
Hét thảm một tiếng, ngọn lửa phun từ trong mắt anh ta ra.  
Thân thể anh ta vừa nghiêng, “bùm” một tiếng rơi vào trong hồ nước, ngọn lửa không chỉ không tắt, trái lại càng cháy mạnh hơn.  
Xung quanh…  
… Tr  
ên đài, Mạc Phàm cảm ứng được nói:  
- Người thứ ba!  
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu đã làm gì chúng tôi?  
Hoàng Kình Thương nhìn thấy người Hoàng gia bị lửa mạnh đốt cháy, quát.  
- Đợi lát nữa thì biết.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Huyết Môi Huyền Hỏa Chú này, là một trong những nguyền rủa mà hắn biết.  
Lấy huyết dịch làm môi giới, phàm là cùng huyết mạch đều chịu chú thuật này.  
Lấy lửa giận trong Tam Muội Chân Hỏa làm công cụ trừng phạt, phẫn nộ của bản thân và phẫn nộ của người khác đều có thể dẫn đốt đám chân hỏa này.  
Chỉ người thể chất thuộc tính hỏa mới có thể sử dụng, quá trình sẽ tiêu hao linh khí của anh ta.  
Chỉ là những chuyện này Hoàng Kình Thương không có tư cách biết.  
Hắn vừa mới nói xong, trong đám người Hoàng gia, sắc mặt ba người kỳ lạ.  
“Vù vù!” Một lổ thủng xuất hiện ở ngực bọn họ, ngọn lửa cháy từ trong ra.  
Sau đó liên tục có người kêu thảm một tiếng, trên người phun ra ngọn lửa.  
Hoàng Kình Thương mở to mắt, sắc mặt vô cùng khó coi.  
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu làm gì Hoàng gia chúng tôi?  
Hoàng Kình Thương quát ầm lên.  
- Những chuyện này ông không cần biết, ông biết một chuyện là đủ rồi, Hoàng gia ngàn năm vạn năm của ông không nên làm một chuyện, đó chính là không nên hạ cổ cha tôi, không nên ra tay với những đứa bé kia, nếu làm, tất cả người Hoàng gia đều chết đi.  
Mạc Phàm hơi híp mắt lại, lửa giận xuất hiện trong mắt hắn.  
- Đốt!  
Trên núi, dưới chân núi, dưới vòm trời, tất cả người Hoàng gia còn chưa bị đốt, bao gồm cả Hoàng Kình Thương bên trong, từ lúc chữ này vang lên, trên người toàn bộ đều dấy lên ngọn lửa.  
“A a a…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người như đèn hình người cháy mạnh.  
Hỏa diệt, Hoàng gia diệt.  
Mọi người xung quanh đều trợn mắt há miệng, trên khuôn mặt đều là kinh hãi, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.